Chương 36

So với Vinh Kiệt, Nhan Thanh Họa quả thật có kinh nghiệm hơn. Nàng không chỉ mang theo giỏ trúc nhỏ mà còn đeo sau lưng một chiếc túi vải nhẹ, chẳng bao lâu đã thu hoạch đầy ắp một túi.

Rau sam là loại rau dại rất đỗi bình thường ở vùng phía Nam, nhà nào cũng từng ăn qua. Mùa xuân là lúc rau sam mọc nhiều nhất, trải dài khắp núi đồi.

Nó cũng được xem là một vị thuốc dễ phân biệt nhất, ăn vào có công hiệu thanh nhiệt lợi thấp, giải độc tiêu sưng.

Ngày trước, mỗi độ xuân về, phụ thân nàng đều sẽ dẫn con cái lên núi hái rất nhiều mang về. Thời trước khi cảnh nhà còn khá giả, người còn dùng mỡ lá gói sủi cảo, cắn một miếng, vị tươi mới ngọt ngào lan tỏa khắp miệng, lưu lại dư vị riêng biệt trong tâm trí.

“Bọn trẻ dễ vượng hỏa, ăn nhiều món này rất tốt."

Tuy rằng đã hái nhiều như vậy, song với toàn bộ người trong sơn trại ăn thì vẫn chưa đủ, nhưng đây chỉ là cho mấy nữ nhân và bọn hài tử nếm chút hương vị tươi mới. Còn đám hán tử chỉ cần lương khô đủ no là được, chứ chưa từng câu nệ mấy chuyện khác.

Trong lúc chờ Cố Dao Lan, nàng lại hái thêm không ít mộc nhĩ, định bụng mang về phơi khô để dành.

Buổi chiều công việc có phần nhẹ nhàng hơn buổi sáng, hai người rất nhanh đã xuống núi. Nhan Thanh Họa cùng Trương Điềm tỷ gói một nồi bánh nhân rau lớn, bọn trẻ ăn vô cùng thích thú.

Chính Nhan Thanh Họa cũng ăn một cái, tuy rằng nguyên liệu đơn giản nhưng ăn chính là cái thú vui thôn dã của ngày xuân. Rau sam non giòn được băm thật nhuyễn, hòa quyện với hương vị của ngô, thơm vô cùng.

Buổi tối khi về nhà, Nhan Thanh Họa thu dọn lại y phục trong tủ một lát, sauđó nghe thấy Vinh Kiệt ra ngoài một chuyến, khoảng một chén trà nhỏ sau mới vào cửa.

Nàng tò mò xuống lầu, phát hiện hắn vác hai bao tải lương thực lớn trở về, căng phồng đầy ắp.

“Chàng làm gì vậy?” Nàng hỏi.

Vinh Kiệt cười cười: “Ngày mai ta xin nghỉ, đưa nàng về thăm nhà.”

Nhan Thanh Họa lập tức sững người tại chỗ, hồi lâu không nói nên lời.

“Chúng ta cũng không có thứ gì đáng giá. Ta nghĩ trong thôn các nàng đang gặp nạn đói, nên đã mua từ công khố một bao ngô và một bao củ mài, để ngày mai về không phải tay không, cũng giữ thể diện cho nàng." Vinh Kiệt giải thích.

Thời buổi này, nhà nghèo khó về thăm nhà mẹ đẻ chỉ mang theo một túi rau dại cũng là chuyện thường tình. Nàng lại vốn cô độc một mình, Vinh Kiệt thực ra không nhất thiết phải chuẩn bị lễ vật về nhà.

Nhưng nàng nhớ tới lời hứa của Vinh Kiệt với lão thôn trưởng ngày ấy, trong lòng ấm áp, không kìm được mà mỉm cười với hắn: “Làm khó cho chàng phải nghĩ chu toàn như vậy.”

Nàng cười tươi như hoa đào ngày xuân, hồng phơn phớt, dịu dàng đa tình.

Vinh Kiệt trong lòng hiểu rõ, nếu không có những người thôn dân lương thiện ấy, Nhan Thanh Họa có lẽ đã không gắng gượng được đến bây giờ.

Một bát nước, một ngụm cơm đều là tình nghĩa. Hắn không muốn để nàng phải khó xử trong lòng, cũng cảm kích ân đức của các thôn dân, nên mới có sự tính toán này.

Nhan Thanh Họa theo sau hắn lên lầu, do dự một lát rồi nói: “Thôn Tiểu Điếm và thôn Đại Điếm còn nhà trống không?”

Hai thôn này kỳ thực cũng xem như thuộc sơn trại. Kể từ sau khi Vinh Kiệt và quan lại huyện nha gây một trận, trong trấn liền không còn ai dám đến thu thuế nữa. Chẳng qua mấy năm trước nam nhân bị trưng binh quá nhiều, giờ hai thôn vẫn còn không ít ruộng đất nhà cửa bỏ trống.

Cũng không hiểu vì sao, hai người rõ ràng mới quen biết không bao lâu, lại có một sự thấu hiểu ngầm với nhau. Nhan Thanh Họa chỉ hỏi một câu vòng vo như vậy, hắn lại lập tức hiểu ra: “Nàng muốn để người trong thôn chuyển đến đây?”

Nhan Thanh Họa mỉm cười với hắn, nụ cười ấy ngọt ngào đến tận đáy lòng.

“Thôn chúng ta chỉ còn lại hai mươi hộ, chừng năm mươi người, mỗi nhà cũng không có bao nhiêu đồ đạc đáng giá. Chỉ là sợ họ không nỡ rời đi, cũng không dám chuyển.” Nhan Thanh Họa thở dài.

Bất cứ ai rời bỏ quê cha đất tổ đều sẽ sợ hãi, huống chi tình hình của thôn Tiểu Điếm và Đại Điếm khá đặc thù, bá tánh thôn Hạnh Hoa chưa chắc đã dám tùy tiện đối đầu với triều đình.

Nhưng nếu không chuyển đi, cứ ở lại nơi đó sẽ càng ngày càng gian nan.

Thấy năm nay mưa thuận gió hòa, việc cày cấy vụ xuân cũng đã bắt đầu. Đợi khi vụ xuân kết thúc, không chừng đám lính trưng binh kia lại kéo đến lần nữa.

Trong thôn đã ra đi biết bao nhiêu nam nhân, liệu có mấy người trở về?

Nhan Thanh Họa đứng ngưỡng cửa, lặng lẽ nhìn hắn giặt giũ, nhẹ giọng cất lời: “Nhiều lúc, chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình, không thể phó mặc cho số phận.”