Chương 15

Vinh Kiệt dáng người quá cao, hỉ phục của Nhị Hôi hắn mặc thế nào cũng không vừa thế nên Thúy thẩm cũng không lấy ra, biết hắn không dùng được.

Bà lại sớm đã đem bộ hỉ phục của tân nương tử kia là phẳng phiu, Vinh Kiệt bước vào phòng, liền bị màu đỏ rực rỡ kia làm cho lóa mắt. Quả thực rất đẹp.

Bộ xiêm y này tuy không phải là vải vóc thượng hạng, nhưng lại chứa đựng tình thương vô bờ bến của người mẹ. Từng đường kim mũi chỉ đều rất chắc chắn, cho dù bị ép trong rương cả năm trời, cũng vẫn mới như ngày hôm qua. Rồng phượng quấn quýt quanh đóa hoa bách hợp lớn, ngụ ý trăm năm hòa hợp.

Hắn cẩn thận gấp quần áo lại, thấy bên cạnh còn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, quay đầu lại hỏi Thúy thẩm: “Đây là?”

Thúy thẩm quay lưng về phía hắn, tay vẫn bận rộn không ngừng, giọng nói lại truyền tới: “Đây là của hồi môn thời trẻ của ta, thời buổi này không có gì tốt đẹp, dù sao cũng để tân nương tử trên đầu có chút trang sức, để không thì khó coi lắm.”

Cổ họng Vinh Kiệt nghẹn lại, lòng nóng hổi, một hồi lâu cũng không nói nên lời. Trong hộp gỗ, lặng lẽ nằm một chiếc trâm cài tóc hình hoa mai. Tuy chỉ là bạc thường, nhưng tay nghề lại rất tinh xảo, những cánh hoa sống động như thật, cài lên đầu nhất định rất đẹp.

Vinh Kiệt hít một hơi thật sâu: “Đa tạ Thúy thẩm, chờ hôm nay dùng xong, ngày mai sẽ thu dọn sạch sẽ trả lại cho ngài.”

Thúy thẩm quay đầu lại nhìn hắn, những nếp nhăn li ti nơi khóe mắt hằn dấu vết của năm tháng, bà cười nói: “Xiêm y cứ để lại cho tân nương tử đi, thẩm không có gì đáng giá làm quà mừng, coi như thêm chút đồ cưới cho con bé.”

Vinh Kiệt lại hành lễ với bà, lúc này mới vội vàng rời đi. Buổi tối sẽ tổ chức hôn lễ ở Nghị Sự Đường, còn rất nhiều việc đang chờ hắn.

Thúy thẩm nhìn bóng dáng cao lớn của hắn biến mất, mới lẩm bẩm một mình: “Mong là tân nương tử mặc vào sẽ đẹp.”

Lúc này tân nương tử đang ngồi trong nhà trúc của Vinh Kiệt, cười nghe Cố Dao Lan kể chuyện trong trại. Cô nương này vóc dáng đặc biệt cao, dáng người hiên ngang, khuôn mặt tuấn tú, toát lên vẻ hoạt bát nhanh nhẹn.

Nàng ấy tự mình trốn lên núi, đơn độc một mình, vậy mà cũng đã ổn định cuộc sống trong trại. “Bọn họ thỉnh thoảng phải ra ngoài làm việc, chúng ta cứ ở lại trong trại làm ruộng là được, năm trước thu hoạch rất tốt, người trong trại ngày càng nhiều, cũng không có ai bị đói.”

Nhan Thanh Họa gật gật đầu: “Ta vừa nhìn thấy ruộng bậc thang, quả thực rất tuyệt.”

Cố Dao Lan liền cười, đôi má lúm đồng tiền ẩn hiện.

“Đại đương gia chỉ cho đám hán tử trẻ khỏe cùng hắn ra ngoài, nói bên ngoài nguy hiểm, không chừng sẽ gặp phải chuyện gì.”

“Chúng ta còn nuôi ít gà rừng, chỉ là không mấy khi đẻ trứng, mấy tháng mới được một bữa thịt.”

Nghe như vậy, quả thực cuộc sống còn sung túc hơn dưới chân núi. Một khi thoát khỏi sưu cao thuế nặng của triều đình, dân chúng cần cù chăm chỉ, nuôi sống một nhà già trẻ không thành vấn đề.

“Nơi này quả thực rất tốt.” Nhan Thanh Họa lại khen một câu.

Cố Dao Lan nhướng mày nhìn nàng, nụ cười trên mặt làm sao cũng không tắt được: “Đại đương gia trông thì đáng sợ, nhưng thực ra lại lương thiện hơn bất cứ ai, trừ những hán tử kia, còn lại rất nhiều người đều là do ngài ấy cứu lên núi, chỉ cần mọi người cùng nhau cần cù làm ruộng nuôi gà, trước nay cũng không thiên vị ai bao giờ.”

Cô nương rất thích nói chuyện, cũng rất biết cách nói chuyện, Nhan Thanh Họa trò chuyện với nàng ấy một lát, chuyện trong trại liền hiểu được bảy tám phần.

Cố Dao Lan còn muốn đưa nàng ra ngoài đi dạo, chỉ là nàng vừa mới cưỡi ngựa lên núi mỏi nhừ cả chân, hiện tại toàn thân vẫn còn đau nhức, thật sự không còn sức lực để ra ngoài đi một vòng.