Phồn hoa đô thị, 8 giờ tối mới là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu. Thẩm Thịnh ngồi trong quán bar liên tục uống rượu, chẳng mấy chốc đã có vài cô gái vây quanh. Anh ôm một cô trong số đó, nheo đôi mắt dài hẹp lại để đánh giá kỹ lưỡng cách ăn mặc của cô gái, sau đó cười cợt nhả: "Sao em ngày càng xinh đẹp thế?"
Người phụ nữ được khen giả vờ ngượng ngùng cười cười, sau đó đưa tay vuốt sống mũi anh ta, giọng nói mê hoặc đến mức có thể chảy ra nước: "Thật sao, cảm ơn anh."
"Thẩm Thịnh! Cậu sao lại ở đây tán gái nữa rồi, chậc chậc..." Mấy người bạn thường xuyên đi chơi với Thẩm Thịnh vừa đi tới đã thấy cảnh tượng đó, không kìm được trêu chọc anh ta.
Đàn ông trên đời này vô số kể, nhưng rất ít người có thể có sức hút như Thẩm Thịnh. Anh không tiền, không quyền, không khát vọng cũng chẳng theo đuổi điều gì, vậy mà chỉ bằng khuôn mặt này thôi đã có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện từ bỏ tất cả vì anh ta.
Thẩm Thịnh thấy bạn bè đến thì đẩy cô gái trên người ra, nhếch khóe miệng cười rất tà khí: "Mấy người mà không đến nữa là tôi cứ tưởng mấy người tinh tận người vong rồi đấy."
"Xì, muốn tinh tận người vong thì cũng là cậu chứ?" Gã đàn ông kia khinh thường hừ một tiếng, "Mà nói đâu nhà cậu đâu? Sao hôm nay không đi cùng cậu đến đây?"
Kiều Mộc Căng thích làm nũng, vòi vĩnh Thẩm Thịnh, đây đã là bí mật công khai trong nhóm bạn của họ. Kiều Mộc Căng là tiểu thư điển hình, gia thế tốt, lại xinh đẹp. Hiện tại cô đang học cao học, ở trường không thiếu công tử nhà giàu theo đuổi, nhưng cô cố tình chỉ thích mỗi Thẩm Thịnh.
"Đừng có nhắc đến cô ta trước mặt tôi, mất hứng." Thẩm Thịnh cầm chén rượu ngửa cổ uống cạn, sau đó rút một điếu thuốc ra châm lửa. "Uống đi, hôm nay tôi mời. Muốn vui vẻ thì tìm mấy cô gái ban nãy ấy."
"Chà, kiếm được tiền rồi à?" Gã đàn ông kia ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai anh ta: "Cậu giỏi đấy, không hổ là câu được tiểu thư con nhà giàu, lần này chắc bội thu rồi chứ?"
"Câm mồm cậu lại, nói thêm một câu nữa tôi cho cậu nát bét." Thẩm Thịnh đứng dậy, không quay đầu lại mà bước ra ngoài.
Thật ra, ngay từ khi anh ta vừa vào hộp đêm, Kiều Mộc Căng đã nhắn tin nói đợi anh ta ở ngoài cửa. Thẩm Thịnh lúc đó không trả lời tin nhắn của cô, cũng không ra ngoài. Đến bây giờ, anh đã chơi hơn một tiếng, lúc đi ra đã là 9 giờ rưỡi. Vừa bước xuống bậc thang, anh ta đã bị Kiều Mộc Căng bất ngờ lao tới ôm chặt lấy.
Hôm nay Kiều Mộc Căng mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài xõa trên vai, mùi hương nhàn nhạt trên người cô len lỏi vào khoang mũi anh. Thẩm Thịnh lộ vẻ chán ghét đẩy cô ra, nhìn thấy hốc mắt cô đỏ hoe thì không khỏi châm chọc: "Sao vậy? Lại muốn làm à? Cô lấy đâu ra lắm năng lượng thế mỗi ngày?"
"Sau này đừng đến mấy chỗ như thế này nữa, em không thích." Kiều Mộc Căng hít hít mũi. Trước mặt anh, hình tượng thanh cao quý phái thường ngày của cô đã sớm không còn. Chính tình yêu đã khiến cô trở nên hèn mọn đến mức này.