[Chiến thần tám múi sát phạt tứ phương × Mỹ nhân mềm mại ngốc nghếch – Chênh lệch thể hình – Cưới trước yêu sau – Ngọt sủng] Bạch gia có một cô nương đẹp nghiêng nước nghiêng thành: làn da trắng như t …
[Chiến thần tám múi sát phạt tứ phương × Mỹ nhân mềm mại ngốc nghếch – Chênh lệch thể hình – Cưới trước yêu sau – Ngọt sủng]
Bạch gia có một cô nương đẹp nghiêng nước nghiêng thành: làn da trắng như tuyết, dung nhan tựa hoa nở, khí chất thanh khiết như băng ngọc.
Đáng tiếc, nàng chỉ là thứ nữ, lại mang vẻ đẹp mềm mại yêu kiều, không phù hợp để làm chính thê của các nhà danh giá. Vì vậy, không ít công tử phong lưu đều muốn nạp nàng làm thϊếp.
Khi thế cuộc biến động, Bạch Uyển đời trước trở thành vật hi sinh trong vòng xoáy tranh đoạt, kết cục bi thảm, bị người đời chà đạp.
-
Được sống lại một lần nữa, nàng trở về thời điểm mọi chuyện còn có thể thay đổi.
Ninh Vương điện hạ trấn giữ biên cương, chiến công rạng rỡ. Một lần bị trọng thương, hắn được đưa về kinh, mọi thầy thuốc đều phán hắn khó lòng qua khỏi.
Hoàng đế ban hôn, muốn gả con gái Bạch gia cho hắn để xung hỉ. Đại tỷ của nàng khinh bỉ mối hôn sự này, cho rằng hắn vừa sắp chết vừa mất hết quyền thế nên nhất quyết không chịu. Thế là Bạch Uyển chủ động bước lên kiệu hoa thay thế.
-
Đêm tân hôn, dưới màn trướng đỏ thẫm.
Tân nương eo nhỏ như cành liễu, đôi mày cong mềm mại như nét mực, môi đỏ tựa son, vẻ đẹp diễm lệ khiến người đối diện phải ngẩn ngơ.
Còn tân lang...
Tân lang vẫn thoi thóp. Thân hình nam nhân cao lớn nằm bất động trên giường.
Bạch Uyển cầm khăn ướt, đứng chết trân bên cạnh giường. Nàng được dặn phải lau mình cho Ninh Vương, nhưng hắn cao lớn như vậy, nàng biết bắt đầu từ đâu?
Đẩy không nổi. Lật cũng không xong.
Cuối cùng, nàng cắn răng, một chân đạp lên eo hắn, một tay chống vai, dồn hết sức mới miễn cưỡng xoay được hắn lại. Ai ngờ “cốp” một tiếng, đầu hắn đập thẳng vào tường, nhưng hắn lại ngủ càng say hơn.
Bạch Uyển: Chết mẹ rồi!
Vì giữ mạng nhỏ, nàng ôm chặt “cái đùi vàng” của người từng là kẻ chiến thắng đời trước, ngày đêm tận tâm chăm sóc. Nhờ sự “lăn lộn không ngừng nghỉ” của nàng, cuối cùng Ninh Vương cũng tỉnh.
Ánh mắt hắn sâu như biển đêm, phản chiếu gương mặt xinh đẹp của nàng. Chính là nữ nhân này, ngày nào cũng bóp ngực hắn, sờ soạng khắp người hắn, tối đến còn ghé tai dụ dỗ: “Thấy thϊếp chăm chàng giỏi chưa?”
Giỏi? Đầu hắn còn hai cục u to tướng, nàng cũng dám gọi là giỏi?
Tạ Kình Xuyên bật cười lạnh, một tay giữ chặt đôi tay đang nghịch loạn bên hông, kéo mạnh xuống.
Bạch Uyển mất thăng bằng, ngã gọn vào l*иg ngực rắn chắc của hắn. Nàng ngẩng đầu, đối diện đôi mắt đen thẳm như muốn nuốt chửng mình, bỗng run lên một cái, cả người ngẩn ngơ.
Nào lên v sốp?