Chương 2.1

[Tổ tiên của ngươi đã chết.]

"???"

[Một khi tổ tiên của ngươi chết, thì toàn bộ hậu duệ của người đó, bao gồm cả ngươi cũng sẽ không còn tồn tại.]

"!!!"

[Nếu muốn tiếp tục tồn tại, thì hãy đi cứu tổ tiên của ngươi.]

“Khoan đã, chờ chút đã.”

Thiếu niên không hiểu vì sao bị đưa đến cái không gian tối thui này, cậu theo bản năng mở miệng hỏi:

“Ta phải làm sao để cứu được vị... Ờ, tổ tiên đã chết kia đây?”

Cậu vừa dứt lời, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, ánh sáng đột ngột khiến cậu vô thức nhắm chặt mắt lại.

Phải mất một lúc sau, khi thị lực dần khôi phục, cậu mới nhìn thấy rõ tình cảnh hiện tại của mình.

Lúc này, cậu đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh là bóng tối vô tận, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Dưới chân cậu, là một dòng sông ánh sáng khổng lồ, to lớn đến mức chỉ cần liếc nhìn một cái cũng đủ khiến người ta chấn động tâm can, nó tỏa ra thứ hào quang rực rỡ đến chói mắt.

Khi nhìn thấy dòng sông ánh sáng đó, thiếu niên thất thần trong chốc lát.

Dòng sông rực rỡ ấy là do vô số điểm sáng tụ lại mà thành.

Nó to lớn đến mức khó tin, hùng vĩ mà choáng ngợp.

Nó đến từ trong bóng tối, cũng từ trong bóng tối mà đi, không thấy khởi nguồn, cũng chẳng có điểm kết thúc.

Vạn vật trên thế gian, đứng trước mặt nó, đều trở nên nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Nó là cảnh tượng hùng tráng, đồ sộ, cũng đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Giống như dải Ngân Hà tụ thành từ vô số ánh sao rực rỡ nhất trong bầu trời đêm quang đãng, đang nhẹ nhàng chảy về phương xa giữa bầu trời đêm rộng lớn vô biên.

Tinh hà đổ xuống, muôn sắc giao hòa.

[Loài người sáng tạo nên lịch sử, vô số linh hồn nhân loại từ xưa đến nay tụ hợp lại, tạo thành dòng sông thời gian xuyên suốt lịch sử.]

Dòng sông thời gian đồ sộ ấy là do vô số điểm sáng hợp thành, mỗi một điểm sáng, chính là một linh hồn của con người.

Những điểm sáng ấy, có mạnh có yếu.

Mà trong mỗi đoạn sông, luôn luôn sẽ có một điểm sáng rực rỡ khác thường. Dẫu nó chìm giữa hàng tỷ điểm sáng khác, người ta vẫn sẽ lập tức nhìn thấy nó ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên.

Ánh sáng do muôn vàn vì sao hội tụ, cũng không thể so bì được với vẻ huy hoàng của riêng mình nó.

[Mỗi một giai đoạn lịch sử, đều sẽ có một vị Thiên Mệnh Chi Tử dẫn dắt thời đại mà hắn thuộc về, dùng hào quang của bản thân mình để đặt nền móng cho đoạn lịch sử ấy.]

[Thế nhưng...]

Trong dòng sông thời gian khổng lồ ấy, có một đoạn ảm đạm dị thường, nổi bật đến chói mắt khi đặt cạnh ánh sáng rực rỡ của những đoạn sông khác.

Bởi vì trong toàn bộ dòng sông thời gian, chỉ duy nhất nơi đó không có điểm sáng rực rỡ nhất.

Nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện bên cạnh đoạn sông ấy lại bất ngờ sinh ra một nhánh nhỏ.

Chính bởi vì nhánh nhỏ đột ngột tách ra này, khiến cho vô số điểm sáng trong dòng sông ánh sáng ấy chệch hướng chảy về nhánh sông đó.

Không chỉ như vậy, trong lúc dòng ánh sáng cuồn cuộn trôi về phía nhánh rẽ ấy, còn có vô số điểm sáng nhỏ li ti tản ra ngoài hư không, rồi cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng.

Những điểm sáng lẽ ra nên tiếp tục xuôi theo dòng sông thời gian, chỉ vì sự cố ngoài ý muốn này, mà hoàn toàn biến mất khỏi dòng chảy.

[Thiên Mệnh Chi Tử lẽ ra nên chủ đạo đoạn lịch sử này, nhưng vì một tai nạn từ khi còn bé, đã không thể hoàn thành sứ mệnh của hắn, khiến cho quỹ đạo của đoạn lịch sử ấy không thể thành hình.]

[Thiên Mệnh Chi Tử không thể bảo hộ một phương, dẫn đến vô số sinh linh đáng ra không nên chết lại chết đi.]

[Tổ tiên của ngươi, cũng là một trong số đó.]

Giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào vang lên bên tai thiếu niên, rõ ràng mà chậm rãi.

[Tổ tiên của ngươi đã chết, là hậu duệ của người đó, ngươi cũng sẽ không còn tồn tại.]

Thanh âm đó lại một lần nữa lặp lại câu nói mà nó từng nói qua.

Lạnh lẽo, không hề dao động, cũng không chừa lại cho bất kỳ đường lui nào.

[Ngươi, hãy đi bảo hộ vị Thiên Mệnh Chi Tử của đoạn lịch sử này.]

“Khoan đã... Ta tuy miễn cưỡng cũng hiểu được một chút, nhưng vẫn không thể hiểu nổi, tại sao nhất định phải là ta?”

Không nói đến những người khác, chỉ riêng hậu duệ của tổ tiên cậu thôi, mấy ngàn năm trôi qua, dù không tới vạn thì ít nhất cũng phải có vài nghìn người rồi chứ?

“Ta tự hiểu rõ bản thân mình, thật sự không có bản lĩnh đó, cho nên ta cảm thấy... Hay là ngài nên suy nghĩ lại cho kỹ một chút? Tìm một người thực sự có năng lực mà giải quyết chuyện phiền phức này?”

Lặng im trong chốc lát.

Sau đó, giọng nói lạnh lẽo vô tình ấy lại vang lên.

[Trong vô số người, chỉ có duy nhất một mình ngươi, là người ở kiếp đó có ràng buộc sâu sắc nhất với sinh mệnh của Thiên Mệnh Chi Tử.]

Thiếu niên chớp chớp mắt, không nhận ra sự ngập ngừng thoáng hiện trong lời nói kia.

"Ràng buộc sâu sắc nhất với sinh mệnh?"

Nếu đối phương là một nhân vật anh hùng vĩ đại lưu danh thiên cổ, vậy thì người có mối liên hệ sâu sắc nhất với hắn như mình, hẳn cũng là một nhân vật có tên tuổi lẫy lừng trong lịch sử mới đúng?

Nghĩ đến đây, trong lòng cậu bất giác sinh ra một chút tự hào nho nhỏ.

Thì ra kiếp trước trước trước trước của mình lại là một người nổi tiếng trong lịch sử cơ đấy.

“Vậy ta...”

Giọng nói kia rõ ràng không muốn tiếp tục tốn thêm lời cùng cậu nữa.

Ngay lúc thiếu niên còn muốn mở miệng hỏi thêm vài câu, cậu bỗng kinh hoảng phát hiện dưới chân mình, dòng sông thời gian vốn vẫn đang chảy yên tĩnh trong hư không đen kịt vô biên, lại đột ngột dâng lên những đợt sóng ngút trời.

So với con sóng cao đến hàng trăm mét ấy, thân hình cậu nhỏ bé đến mức gần như không thể nhìn thấy.

Cơn sóng khổng lồ ập tới, chỉ trong một khoảnh khắc đã hoàn toàn cuốn lấy cậu, nuốt trọn sạch sẽ.

Cơn sóng khổng lồ bằng ánh sáng ấy đổ xuống, rồi lại trở về với vẻ tĩnh lặng vốn có.

Mọi thứ lại một lần nữa chìm vào yên ắng.

Trong hư không vô tận đen như mực, chỉ còn lại dòng sông thời gian tráng lệ, hùng vĩ tiếp tục lặng lẽ chảy, vĩnh hằng bất biến.