“... Chưa bàn đến chuyện khác, nhưng tại sao ngươi lại nói mình là kẻ xấu mà nghe tự hào thế?”
Đạo tặc tóc đỏ cười phá lên, vừa cười vừa đưa tay nhận lấy hai chiếc vòng vàng bạc từ trong tay thiếu niên, giơ chúng lên lắc lắc trước mặt cậu.
“Cảm ơn sự hào phóng của vị chủ thuê đây. Đã vậy, ta sẽ không khách sáo mà nhận lấy. À, đúng rồi, cái này ngươi giữ lấy, sau này nếu gặp phải kẻ xấu như ta, ít ra còn có thể dùng nó chống cự một chút.”
Hắn rút từ bên hông ra một con dao găm đưa cho Di Á, nhưng khi Di Á đưa tay nhận lấy thì hắn lại chưa vội buông ra.
“Quý tộc và đạo tặc à, với thân phận của chúng ta, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại.”
“Cho nên, cũng không cần thiết biết lẫn nhau tên.”
Hắn cười một chút, rồi bất ngờ chuyển giọng:
“Nhưng, cũng như sóng biển lúc dâng lúc hạ biến đổi khôn thường, như nữ thần Mặt Trăng biến đổi khó đoán, số mệnh của con người cũng vậy. Dù khả năng là cực kỳ nhỏ, nhưng không phải là không tồn tại.”
Hắn buông con dao găm ra, nhưng lại nắm ngược lấy tay của Di Á.
“Nhóc con, chúng ta hãy làm một giao ước nhé, dù khả năng thực hiện được là rất thấp.”
Hắn nói, đôi mắt hơi híp lại, khóe mắt dài hẹp khẽ nhướng lên một đường cong yêu mị đầy mê hoặc.
“Nếu ở một tương lai xa xôi nào đó, chúng ta gặp lại nhau, khi ấy, hãy nói cho ta biết tên của ngươi.”
“Tương tự, ta cũng sẽ nói tên của ta cho ngươi.”
Nâng bàn tay đang cầm dao găm của thiếu niên lên, thanh niên tóc đỏ tuấn lãng cúi đầu.
Những lọn tóc dài rực lửa như thiêu như đốt rơi xuống cổ tay thiếu niên.
Đôi môi tái nhợt thiếu sức sống khẽ chạm lên mu bàn tay Di Á.
“Dùng nụ hôn này, để làm giao ước đi.”
...
Vương thành Portojas, hôm nay vẫn nhộn nhịp như mọi khi, bất kể là thuyền bè trên kênh đào hay dòng người ngựa xe trên đường phố, tất cả vẫn tấp nập không ngừng nối đuôi nhau như nước chảy.
Nhưng sự náo nhiệt của ngày hôm nay dường như lại có chút khác biệt so với ngày hôm qua, bầu không khí sôi động hơn hẳn. Trên con đường lớn dẫn từ ngoại thành ra ngoài, so với cảnh chen chúc hỗn loạn thường ngày, giờ đây đã trở nên trật tự hơn nhiều.
Bởi vì lúc này, không ít vệ binh đang lớn tiếng quát tháo trên đường lớn để duy trì trật tự. Người qua lại và xe ngựa chỉ có thể đi sát hai bên đường, phần giữa đường được chừa ra một khoảng rộng lớn.
Hai bên đường lớn ở ngoại thành, không ít dân chúng đang chen chúc ở ven đường để xem náo nhiệt.
Tiếng vó ngựa dẫm lên những phiến đá lát đường xám trắng vang lên những âm thanh nặng nề. Giữa ánh mắt tò mò của đám dân chúng đang đứng xem náo nhiệt, một đội kỵ binh phi nước kiệu trên đường, hướng thẳng về phía cổng thành.
Những kỵ binh này mặc áo giáp trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm bản rộng. Trên phần giáp ngực trắng ở bên trái, ngay vị trí trái tim, in một phù hiệu màu xanh biển.
-- Hai thanh trường kiếm lưỡi rộng bắt chéo nhau, đâm vào những con sóng --
Đó chính là huy hiệu của Kỵ Sĩ Đoàn Kiếm.
Một trong ba đại kỵ sĩ đoàn lừng danh dưới trướng Quốc vương Portojas.
Kỵ sĩ đoàn này do danh tướng Treya thống lĩnh.
Mỗi kỵ binh ở đây đều mang khí thế bức người, tỏa ra một luồng sát khí vô thanh. Giáp trắng trên người họ sạch sẽ không vương một hạt bụi, nhưng giữa sắc trắng tinh khôi ấy vẫn toát ra một mùi máu tanh nồng nặc.
Đó là thứ sát khí đã ngấm vào xương tủy sau nhiều năm chinh chiến, lăn lộn trong khói lửa chiến trường.
Dẫn đầu là một kỵ sĩ tóc nâu xoăn ngắn, thân hình cao lớn, diện mạo thô kệch, lông mày rậm, môi dày. Vết sẹo dài và dữ tợn kéo ngang cằm khiến hắn ta càng thêm phần đáng sợ.
Khác với những kỵ sĩ khác đều đeo trường kiếm ở hông, chỉ riêng hắn ta mang trên lưng một thanh kiếm lớn rộng gần bằng bàn tay người trưởng thành. Thanh kiếm toả ra một loại áp bách khủng khϊếp, mà khi vung lên thì càng oai phong mạnh mẽ , khiến quân địch kinh hồn bạt vía, nhìn thôi đã thấy sợ.
Hai bên đường lớn, dân chúng vây xem đội kỵ binh đang ra khỏi thành, ánh mắt ai nấy đều dõi theo thanh kiếm to lớn đủ sức đè bẹp họ, không ngớt trầm trồ cảm thán.
“Đó chính là Kỵ sĩ trưởng Nadia đấy.”
“Đúng rồi, thấy thanh kiếm to đùng, biểu tượng của ngài ấy chưa? Ngay trên lưng kìa.”
“Oa~~ Quả không hổ danh là Cự kiếm Nadia, thật sự rất lớn!”
“Khoan đã, Lena, ngươi không thấy câu đó của mình nghe hơi có nghĩa kỳ quặc à?”
“Xì! Chỉ có ngươi là toàn nghĩ linh tinh thôi!”
Ngay sau đó là tiếng “Ái da!” của ai đó vừa bị đánh.
“Ta cảm thấy nếu thanh kiếm kia mà đè lên người thì chắc chắn không bò dậy nổi mất.”
“Khí thế này, vóc dáng này, quả không hổ danh là kỵ sĩ trưởng nổi tiếng dũng mãnh. Nhìn cơ bắp trên cánh tay kia mà xem, thật là, chậc chậc chậc, haizz, sao ta lại không thể cao lớn và cường tráng như vậy được nhỉ?”