Chương 7.1

Suốt cả đoạn đường, Di Á lạnh lùng vô tình giữ chặt chú mèo Ba Tư xấu tính kia, cuối cùng cũng khiến Saltis không gây ra thêm chuyện gì.

Nhờ đi nhờ xe của người thương nhân trung niên, sau hơn nửa tiếng lắc lư, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi.

Vương thành Portojas.

Vì sợ gặp phải rắc rối, thương nhân trung niên ngay từ đầu đã thỏa thuận với Di Á là chỉ đưa bọn họ đến ngoài thành chứ không mang theo bọn họ vào trong.

Xe ngựa dừng lại bên đường ngoài thành, để bọn họ xuống xe.

Saltis lần này không làm loạn nữa, chỉ đứng đó với vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt đờ đẫn.

Chủ yếu là bởi vì chiếc xe ngựa kia thật sự quá tồi tàn, đến cả một cái đệm cũng không có, cả đoạn đường rung lắc khiến toàn thân hắn như sắp rã ra, đầu óc choáng váng quay cuồng, một lúc vẫn chưa thể hồi thần lại.

Mà nói thật... Dáng vẻ bây giờ của hắn, đúng là trông rất giống một người đầu óc có vấn đề.

Vì vậy, khi tạm biệt, cậu bé thương cảm cho hoàn cảnh của hai anh em còn lén dúi cho bọn họ một túi lương khô mang theo bên người.

Một khối bánh mì đen cứng như đá.

Rất cứng.

Thật sự rất cứng.

Di Á bóp thử một cái, rồi bắt đầu suy nghĩ xem nếu dùng cái này đập vào gạch thì cái nào sẽ vỡ trước.

Thôi kệ, có còn hơn không.

Dù sao thì cũng là đồ tặng kèm miễn phí, không thể đòi hỏi quá nhiều.

Di Á âm thầm sắp xếp lại tình hình hiện tại trong đầu:

Tiến độ hiện tại: Đã vượt qua cửa ải chết đuối dưới đáy biển, quay trở lại vương thành, đồng thời bước đầu thiết lập được mối quan hệ “hữu nghị” với ai đó.

Mục tiêu hiện tại: Đưa con mèo Ba Tư vàng óng kia về nhà.

Vật phẩm nhận được: Một khối bánh mì đen cứng như đá.

Tốt, cho đến giờ, từng bước đi của cậu đều rất vững chắc.

Tự tặng cho mình một lời khen trong lòng, Di Á xoay người, nhìn về phía tòa thành thị phía sau lưng.

Vương thành Portojas, một thành thị được xây dựng đồng thời trên cả đất liền và biển cả.

Truyền thuyết kể rằng đây là thành thị được thần biển bảo hộ và sủng ái.

Là một trong những thành thị phồn hoa thịnh vượng nhất trên đại lục này.

Giờ phút này, cậu đang đứng trước toà vương thành đã sừng sững tồn tại trên mảnh đất này suốt hàng ngàn năm mà vẫn rực rỡ huy hoàng. Thứ đập vào mắt đầu tiên chính là con kênh đào khổng lồ bao quanh thành.

Lớn thật đấy.

Di Á không kìm được mà thầm cảm thán trong lòng.

Với thời đại này, kênh đào lớn như vậy không biết được đào ra bằng cách nào.

Chắc hẳn là một công trình vô cùng khổng lồ và kéo dài trong nhiều năm.

Lúc này đây, dù đang đứng tận ngoài thành, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ở trung tâm thành phố là một đài tháp ba mặt khổng lồ cao vυ"t, sừng sững dựng trên mặt đất.

Toà tháp ba mặt này đã đứng sừng sững giữa trời đất suốt từ ngàn năm trước, tựa như một thanh kiếm khổng lồ đột nhiên mọc lên, đâm thẳng lên bầu trời.

Nó cao đến ba bốn chục mét, phần chóp đỉnh được đúc hoàn toàn bằng vàng ròng, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.

Chỉ cần liếc nhìn, người ta có cảm giác như muôn vàn tia sáng đều hội tụ nơi đỉnh tháp, rực rỡ soi chiếu cả thành phố cổ xưa mà huy hoàng này.

Lấy toà tháp ba mặt làm trung tâm, kiến trúc của vương thành Portojas tỏa ra theo hình tròn đồng tâm, trải rộng thành từng vòng.

Ba con kênh đào hình tròn bao quanh thành phố, chia thành nhiều khu vực. Trong đó, con kênh ngoài cùng nối liền với biển là dài và rộng nhất, bề ngang lên tới cả trăm mét, đủ sức cho vô số thuyền bè qua lại.

Bây giờ vẫn còn đang là buổi chiều, bên trong kênh đào vòng ngoài đồ sộ, vô số con thuyền đang tấp nập qua lại, tựa như dòng người nhộn nhịp trên đường phố.

Vương thành Portojas được gọi là “viên minh châu của biển cả”, không chỉ vì là nơi được thần biển che chở, mà còn vì nơi đây là trung tâm thương mại đường biển phồn thịnh, là điểm dừng chân không thể thiếu của các thương thuyền từ khắp các quốc gia.

Ban ngày, người qua kẻ lại tấp nập như nước chảy, chỉ đến khi màn đêm buông xuống, cổng thành khép lại, dân chúng chìm vào giấc mộng, thành phố này mới có được đôi chút yên tĩnh.

Quá nhiều người, đủ mọi loại hình, nam nữ già trẻ, cái gì cũng có, vì vậy hai thiếu niên khoác áo choàng vải đay cũ kỹ đi giữa đám đông trông hoàn toàn không bắt mắt chút nào.

Có lẽ là bởi vì bực bội sau chuyện vừa xảy ra trên xe ngựa, nên từ nãy đến giờ Saltis vẫn một lời không nói, không thèm để ý đến Di Á, rõ ràng đang giận dỗi.

Hắn cúi đầu, mái tóc vàng mềm mại lộ ra khỏi áo choàng, mịn màng như nhung, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn giơ tay xoa thử một cái.

Hai người đang đi trên cây cầu khổng lồ và rộng lớn bắc qua kênh đào ngoài thành, hướng về cánh cổng to lớn phía trước. Người thật sự quá nhiều, qua lại nườm nượp.

Lúc này Saltis đã chẳng còn tâm trí để giận dỗi Di Á nữa. Hắn cau chặt mày, dùng khóe mắt liếc nhìn những người mà hắn cho là tầng lớp hạ đẳng đang đi sát rạt bên cạnh mình, trong lòng đầy bài xích.

Hắn thật sự rất không muốn chạm vào những người này, vẫn luôn cố gắng hết sức để tránh né.

Đột nhiên, từ phía trước tràn đến một nhóm người rất đông, gần như lấp kín cả mặt cầu rộng lớn. Cả một đám người ùn ùn kéo đến khiến Saltis không thể tránh kịp, bực bội bị ép vào giữa đám đông.