Ngay khoảnh khắc cậu trở về với cơ thể của kiếp trước trước trước trước, Di Á đã lập tức dung hợp với toàn bộ ký ức của thân xác này, khiến giờ cậu chỉ muốn chửi thề. Nhưng đáng giận hơn chính là, cậu chẳng biết phải chửi ai.
Cậu đã nhớ ra, lý do bản thân rơi vào hoàn cảnh bi thảm thế này, là bởi vì "cậu" tối qua khi trở về, vô tình bắt gặp cảnh Thiên mệnh chi tử bị đánh ngất, rồi bị nhét vào bao tải vác đi khỏi hiện trường.
Bọn mưu hại tất nhiên sẽ không bỏ qua cho một nhân chứng như cậu, liền đánh cậu bất tỉnh rồi trói chung lại.
Dù sao ném một người xuống biển cũng là ném, ném hai người thì cũng là ném thôi.
Cho nên, người xui xẻo là cậu, liền bị ném xuống biển cùng với vị Thiên mệnh chi tử kia.
Tất nhiên, Thiên mệnh chi tử dù sao cũng là Thiên mệnh chi tử, tuyệt đối không dễ gì bị hại chết được, cuối cùng đương nhiên vẫn sẽ được cứu sống.
Còn cậu, người không có hào quang nhân vật chính bảo hộ... Thì sẽ ngỏm rồi.
Cậu chết rồi.
Cứ thế mà chết đuối.
Chết chìm dưới đáy biển sâu, đến thi thể cũng không còn.
Một người qua đường thật thảm.
Một pháo hôi thật đáng thương.
Di Á tỏ vẻ rằng bản thân không hề muốn dính vào cái mối "quan hệ ràng buộc" kiểu này, thậm chí còn rất muốn đấm cho tên Thiên mệnh chi tử kia một trận vì đã liên lụy đến cậu.
May mà lần này cậu tỉnh lại kịp thời, bị ném xuống biển chưa bao lâu thì tỉnh, cuối cùng giữ được mạng sống.
Lúc này, cậu đang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, vừa liều mạng thở hồng hộc vừa chăm chăm nhìn chỗ tàn ảnh cuối cùng của con thuyền nhỏ đang dần biến mất vào màn đêm đầy sương mù.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cậu vẫn cảm thấy may mắn thầm thở phào một hơi.
Cũng may hôm nay, thời tiết trên biển không tốt.
Cậu vừa mới tỉnh dậy không kịp suy nghĩ, bản năng sinh tồn thúc giục cậu liều mạng bơi lên trên, muốn trồi lên khỏi mặt nước. Mà lúc ấy, con thuyền ném cậu xuống thực ra vẫn chưa đi xa lắm.
Nếu đổi lại, đêm nay là một đêm quang đãng, trời trong gió nhẹ, đám hung thủ trên thuyền kia chỉ cần ngoái đầu lại chắc chắn sẽ nhìn thấy cậu, có khi còn quay lại gϊếŧ cậu thêm lần nữa.
Nhưng may thay, đêm nay sương mù dày đặc, tầm nhìn cực kém, chỉ cần cách một đoạn là sẽ chẳng thấy rõ gì cả.
Sau một hồi thở gấp cuối cùng cũng lấy lại được sức, bộ não thiếu dưỡng khí của cậu dần tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy có điểm không thích hợp.
Quay đầu quét một vòng bốn phía, cậu lập tức nhận ra có chỗ nào không đúng, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Người đâu?
Sao không thấy bóng dáng đâu cả?
Khoan đã.
Chẳng lẽ tên đó... Vẫn còn ở dưới biển!
Đệt!
Không kịp nghĩ nhiều, Di Á vừa mới trồi lên mặt nước không được bao lâu lại lần nữa lao đầu xuống biển.
Nước biển thanh triệt sáng trong, nương theo một chút ánh sáng le lói chiếu xuống từ mặt biển, cậu rất nhanh đã nhìn thấy một bóng đen đang chậm rãi chìm dần xuống dưới.
Cậu lao nhanh bơi về phía cái bóng đen kia.
Đối phương đã chìm xuống cách mặt biển một khoảng khá xa, cậu đuổi theo một lúc lâu, cuối cùng cũng đuổi kịp, vươn tay ra tóm lấy cổ tay người kia.
Trong làn nước mù mờ, không thể nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ có thể lờ mờ nhận ra đó là một thiếu niên có vóc dáng tương tự như cậu.
Thiếu niên an tĩnh nằm trong nước, mái tóc vàng óng phản chiếu ánh sáng yếu ớt giữa lòng biển khơi, nhẹ nhàng lay động.
Di Á nắm chặt lấy cổ tay thiếu niên, cố gắng kéo hắn lên mặt nước.
Đối phương mặc cho cậu nắm lấy, không hề có chút phản ứng, an tĩnh đến mức như thể đã chết.
Di Á bắt đầu hoảng loạn.
Không được.
Không kịp nghĩ nhiều, cậu vươn tay.
Ngươi không được chết!
Hai tay cậu nắm lấy mặt thiếu niên, đầu ngón tay len vào những lọn tóc vàng ướt sũng của đối phương.
Nếu ngươi chết, thì ta cũng...
Di Á cúi người, áp sát mặt mình vào khuôn mặt của đối phương.
Cậu mạnh mẽ áp môi mình lên môi người kia, đem dưỡng khí của mình truyền qua cho hắn.
...
Một tia sáng ánh trăng chiếu xuống mặt biển, lay động mặt nước, chiếu lên khóe mắt thiếu niên tóc vàng.
Giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mê, giữa lúc đang chìm nổi giữa biển cả, thiếu niên ấy hơi hé mở mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ không rõ, hắn nhìn thấy ánh sáng yếu ớt rọi từ trên xuống, phản chiếu lên bóng dáng của người đang ở phía trên mình.
Hắn chẳng nhìn rõ gì, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được làn nước biển xanh thẳm khẽ lay động, và hai màu tóc vàng, một đậm, một nhạt, đang quấn lấy nhau trong dòng nước dập dềnh.
Hai màu vàng ấy cứ chồng lên nhau, quấn quýt không rời, như thể đang tan chảy hoà làm một dưới làn nước phản chiếu ngược ánh sáng.
Đầu óc thiếu niên vẫn đang còn mắc kẹt ở đoạn ký ức bản thân bị đánh thuốc rồi trói lại, hỗn loạn, mơ hồ, không sao sắp xếp nổi. Nhưng ngay khi ký ức đó thoáng hiện lên, đáy mắt hắn lập tức lóe lên một tia sắc lạnh.
Hắn há miệng, cắn mạnh xuống!
Mùi máu tanh lập tức tràn vào khoang miệng.
Một vệt máu đỏ lan ra trong làn nước biển, rồi nhanh chóng tan biến.
Cả người vô lực, không thể cự động, trong trạng thái mơ hồ, hắn chỉ có thể không cam lòng bất lực nhắm mắt lại, một lần nữa rơi vào hôn mê.
...
Đau quá!
Cái tên khốn này, đồ bạch nhãn lang, dám cắn mình!