Chương 49: Tôi làm gì cũng dám, chỉ không dám làm kẻ thứ ba

Sự phản kháng của cô chỉ khiến anh siết chặt vòng tay hơn. Hoắc Liệt Thần cúi xuống, ánh mắt đen sâu thẳm lấp lánh tia lửa giận nguy hiểm, nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô: “Tôi chỉ rời đi một lát, em đã thu hút cả bầy ong bướm. Em nghĩ tôi là người vô hình à?”

“Tôi không hề thu hút họ.” Tô Tẫn Hoan mím môi, đôi mắt sáng trong bừng lên ngọn lửa giận.

Cô giơ tay đấm mạnh vào ngực anh, cười nhạt đầy mỉa mai: “Nhưng anh thì sao, anh Hoắc, anh đã có vị hôn thê rồi, còn đến dây dưa với tôi làm gì? Thả tôi ra! Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba bị người ta khinh bỉ.”

Hoắc Liệt Thần ngạc nhiên: “Vị hôn thê?”

Vị hôn thê nào chứ? Anh từ lúc nào có vị hôn thê mà chính mình không biết?

“Anh còn định giả ngây sao?” Gương mặt Tô Tẫn Hoan tái xanh vì giận. Người ta đã đến tận mặt để bắt nạt cô, vậy mà anh còn làm bộ không biết gì.

Đôi mắt trong veo đỏ hoe, cô nghiến răng, từng từ từng chữ: “Tôi làm gì cũng dám, chỉ không dám làm kẻ thứ ba. Tôi ghét nhất là kẻ thứ ba, Hoắc Liệt Thần, tôi hận anh. Thả tôi ra!”

Cô vùng vẫy dữ dội, trong đôi mắt đầy phẫn nộ dường như lóe lên tia nước mắt.

Nhìn gương mặt đầy kích động của cô, trái tim Hoắc Liệt Thần bỗng như bị ai đó đấm mạnh. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mất kiểm soát đến vậy, giống như bị tổn thương sâu sắc.

“Buông ra! Buông tôi ra!” Tô Tẫn Hoan gào lên, gần như không thể khống chế. Trong lúc giằng co, một tiếng "chát" vang lên, gương mặt điển trai của Hoắc Liệt Thần in rõ dấu tay đỏ.

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh giá như băng. Nhìn vết đỏ trên mặt anh, Tô Tẫn Hoan bàng hoàng, cả người run rẩy.

Cô lập tức dồn hết sức đẩy anh ra rồi chạy thẳng ra ngoài, phía sau vang lên tiếng chửi rủa của những người phụ nữ khác.

“Cô ta là cái thá gì mà dám tát cậu Hoắc? Đúng là không biết xấu hổ.”

“Thứ đàn bà rẻ mạt, dám ra tay với cậu Hoắc, cô ta chán sống rồi.”

“Đúng thế, đồ tiện nhân, chết chắc rồi.”

Hoắc Liệt Thần nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người đang xì xầm, giọng anh trầm thấp nhưng mang theo uy lực lạnh lùng: “Tôi thích để cô ấy tát đấy, các người có ý kiến gì không?”

Dù giọng anh không lớn nhưng đủ để khiến mọi người trong hội trường im bặt. Những người phụ nữ vừa rồi định lên tiếng bênh vực anh giờ cúi đầu, không ai dám nói thêm.

Hoắc Liệt Thần hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bước ra ngoài để đuổi theo cô. Vừa rời khỏi hội trường, anh đã nghe thấy tiếng gọi phía sau.

“Anh Hoắc.” Tô Thanh Uyển vẫn âm thầm quan sát mọi chuyện, chạy tới, cô ta lớn tiếng nói: “Tôi biết vì sao chị tôi lại có phản ứng mạnh như vậy với chuyện kẻ thứ ba.”

Bước chân Hoắc Liệt Thần khựng lại, anh từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, nheo mắt ra hiệu tiếp tục.

Thấy anh tỏ vẻ quan tâm, Tô Thanh Uyển vui mừng, lập tức nói: “Tôi nghe mẹ tôi kể, mẹ cả cũng chính là mẹ ruột của chị tôi, khi chị ấy còn nhỏ đã nɠɵạı ŧìиɧ và làm kẻ thứ ba, cướp chồng người khác. Sau khi bố tôi phát hiện, ông rất tức giận, đánh bà ấy một trận rồi đuổi ra khỏi nhà, cấm không được gặp lại chị tôi, chị ấy luôn coi đó là nỗi nhục, nên mới căm thù kẻ thứ ba đến vậy. Nhưng mà, mẹ nào con nấy, mẹ cả không đoan chính, còn chị tôi…”

Ánh mắt Hoắc Liệt Thần càng trở nên lạnh giá, đôi mắt sắc như dao khiến người đối diện cảm thấy đau buốt. Anh nhếch môi, giọng nói mang chút khinh miệt, ngắt lời cô ta: “Theo tôi biết, câu chuyện có vài chi tiết khác hẳn so với lời cô vừa kể, cô có muốn nghe không?”

Trái tim Tô Thanh Uyển đập mạnh một nhịp, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Chị tôi không muốn ai biết mẹ ruột của mình là loại phụ nữ không đoan chính. Những gì chị ấy nói chắc chắn không phải sự thật.”