Chương 47: Tôi thấy vạt váy này vướng víu từ lâu rồi

Không ngờ Lâm Tử Nhã lại làm vậy, Thẩm Anh Kiệt bị cô ta dọa đến nín thở, anh ta đưa tay xoa trán, nhẫn nhịn nói: “Cô Lâm, sao cô có thể…”

Lâm Tử Nhã nhìn vạt váy bị rượu vang làm bẩn không còn ra hình dáng, đưa tay che miệng, vẻ mặt đầy hoảng hốt: “Tôi vừa trượt tay thôi.”

Trượt tay? Trùng hợp thế nào mà cả ly rượu lại đổ hết lên váy người ta, đến trẻ con ba tuổi cũng không tin nổi.

Tô Tẫn Hoan quay lại nhìn chiếc váy lộn xộn của mình, cố nuốt miếng bánh trong miệng xuống.

“Trợ lý Thẩm, đi thôi, không phải anh nói muốn kể cho tôi nghe về sở thích của Hoắc Liệt Thần sao?” Lâm Tử Nhã nhìn anh ta, hất cằm đầy kiêu ngạo, giọng điệu như ra lệnh.

Thẩm Anh Kiệt phớt lờ cô ta, quay sang Tô Tẫn Hoan, nói: “Cô Tô, trong phòng hóa trang vẫn còn vài bộ lễ phục, để tôi đưa cô đi thay.”

Nhìn thấy anh ta không thèm để ý đến mình, Lâm Tử Nhã lập tức tức giận, mặt xanh mét, giọng lạnh lùng chất vấn: “Thẩm Anh Kiệt, anh có ý gì?”

Nhưng Thẩm Anh Kiệt như thể không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn Tô Tẫn Hoan.

Tô Tẫn Hoan khẽ nhếch môi, gương mặt trắng trẻo tinh xảo như búp bê sứ nở một nụ cười rạng rỡ đến mức làm lu mờ mọi ánh đèn xung quanh.

Giọng cô ngọt ngào như mật, mềm mại: “Không cần đâu, tôi thấy vạt váy này vướng víu từ lâu rồi.” Vừa dứt lời, cô cúi xuống nắm lấy vạt váy, theo đường chỉ tinh tế mà mạnh tay xé rách.

Âm thanh "xoẹt xoẹt" vang lên, phần vạt váy bị rượu vang làm bẩn lập tức bị xé bỏ. Chiếc váy dài quét đất giờ chỉ còn lại kiểu dáng ngắn trên gối, để lộ đôi chân thon dài trắng mịn. Diện mạo mới này không những không làm giảm đi sự xinh đẹp mà còn thêm phần quyến rũ, tràn đầy sức sống.

“Đôi chân dài vừa đẹp vừa quyến rũ!” Mấy người đàn ông thiếu kiềm chế nhìn thấy đôi chân ấy lập tức chảy máu mũi.

Cô gái này sở hữu nhan sắc ngọt ngào nhưng phong thái lại cứng rắn, bá đạo, luôn khiến người khác bất ngờ, Thẩm Anh Kiệt không kiềm được mà tán thưởng: “Làm tốt lắm.”

“Các người thích làm gì thì làm, đừng cản tôi lấp đầy bụng.” Tô Tẫn Hoan lại cầm lấy đĩa bánh, khuôn mặt nở nụ cười quyến rũ nhưng trong lòng thì khổ sở.

Cô thầm tính toán giá trị chiếc váy trên người, vừa rồi chỉ vì không nhịn được mà xé váy, giờ thì vui vẻ nhất thời, nhưng chuyện bồi thường chắc chắn sẽ đau đớn như hỏa thiêu.

Không ngờ Tô Tẫn Hoan xử lý khéo léo như vậy, không để mình bị khó xử, Lâm Tử Nhã tức đến giậm chân. Cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Anh Kiệt, không hài lòng nói: “Trợ lý Thẩm, giờ anh có thể đi rồi chứ?”

“Tôi khát nước, để tôi uống ly nước ép đã.” Thẩm Anh Kiệt nhấc lên một ly nước ép dưa hấu, uống một ngụm, nhưng đột nhiên “phụt” một tiếng, nước ép trong miệng anh phun hết ra ngoài, bắn thẳng lên đầu Lâm Tử Nhã. Dòng nước đỏ tươi chảy dọc theo tóc cô ta, làm chiếc váy xanh nhạt nhuộm một màu đỏ rực.

“Á…” Lâm Tử Nhã hét lên thảm thiết: “Thẩm Anh Kiệt, anh muốn chết hả!”

Bộ dạng cô ta lộn xộn, quát tháo như một người đàn bà chanh chua, chẳng còn chút dáng vẻ của một quý cô thanh lịch. Tô Tẫn Hoan suýt nữa bật cười thành tiếng, đúng là mấy cái danh xưng “tiểu thư danh giá” chẳng qua cũng chỉ đến thế, tức giận lên thì cũng chẳng khác nào mấy người đàn bà chợ búa.

Thẩm Anh Kiệt cố nén cười đến đỏ mặt, vừa đập tay vào ngực vừa ho dữ dội: “Khụ khụ… Cô Lâm… khụ khụ… xin lỗi… tôi bị nghẹn hạt dưa… khụ khụ… thật sự không phải cố ý…”

“Thẩm Anh Kiệt, anh là cái thá gì, đi chết đi!” Lâm Tử Nhã, đầu tóc và mặt mũi đầy nước ép dưa hấu, giận đến mức như muốn nổ tung phổi. Cô ta lập tức giơ tay, tát mạnh vào mặt Thẩm Anh Kiệt.