Tô Tẫn Hoan kéo áo Hoắc Liệt Thần, có chút sốt ruột: “Hoắc Liệt Thần, tôi thật sự chưa từng học khiêu vũ chuyên nghiệp.”
Anh không sợ mất mặt, nhưng cô thì sợ.
“Tôi nói cô làm được thì cô làm được, đừng rụt rè. Tô Tẫn Hoan mà tôi biết không phải người rụt cổ như rùa.” Hoắc Liệt Thần nắm lấy tay cô, sức mạnh bá đạo của anh khiến cô không thể kháng cự.
Tô Tẫn Hoan bĩu môi lẩm bẩm: “Hiện giờ tôi chỉ muốn làm một con rùa rụt cổ.”
Cô đến đây để điều tra chuyện hiến tủy, không phải để trở thành tâm điểm.
Hoắc Liệt Thần kéo cô vào phòng dạ tiệc sôi động, cặp đôi trai tài gái sắc nắm tay xuất hiện ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Những cô chiêu danh giá, quý cô thượng lưu chỉ biết ngậm ngùi, trái tim tan nát. Phần lớn họ đều đến vì người đàn ông cấm dục lạnh lùng mà họ ngưỡng mộ này.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Tô Tẫn Hoan tin rằng mình đã tan thành tro bụi. Cô hạ giọng, nghiến răng nói: “Anh cố tình hại tôi đúng không?”
“Họ đang ghen tị với cô.” Hoắc Liệt Thần cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt thoáng hiện một nụ cười.
Nếu là người phụ nữ khác, được nắm tay anh bước vào đây chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng nhìn gương mặt đỏ ửng vì tức giận của cô, trông thật đáng yêu, khiến anh chỉ muốn đưa tay nhéo thử.
Khóe miệng Tô Tẫn Hoan hơi nhếch lên, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Họ chỉ muốn gϊếŧ tôi thì có.”
Hoắc Liệt Thần khẽ cười, âm thanh trầm thấp gần như không nghe thấy. Anh vừa định nói gì đó thì một người phục vụ nam bước tới, cung kính nói: “Cậu chủ, ông chủ mời cậu.”
“Em cứ dạo một vòng, đợi tôi quay lại.” Hoắc Liệt Thần cúi xuống hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô, sau đó buông tay và nhanh chóng rời đi.
Anh vừa đi, Tô Tẫn Hoan thở phào nhẹ nhõm, sự hiện diện của anh khiến cô áp lực hơn nhiều, ánh mắt cô dừng lại trên bàn đầy bánh ngọt thơm ngon, bụng lập tức kêu réo.
Cả tối cô chưa ăn gì, cô nhanh chóng nhấc vạt váy dài lê đất, bước tới bàn, lấy một đĩa bánh ngọt và bắt đầu thưởng thức.
“Này, cô là ai? Sao tôi chưa từng gặp cô?” Một cô gái ăn mặc thời thượng, nổi bật bước tới, ánh mắt đầy địch ý nhìn cô.
Tô Tẫn Hoan mỉm cười thú vị nhìn cô ta: “Tôi là ai liên quan gì đến cô?”
Khuôn mặt cô gái tối sầm lại, tức giận nói: “Cô đi với vị hôn phu của tôi, sao lại không liên quan?”
Trái tim Tô Tẫn Hoan khẽ run, sau đó cười nhẹ: “Vị hôn phu của cô là ai? Hoắc Liệt Thần sao? Vậy cô đúng là vị hôn thê thất trách. Anh ấy nói với tôi anh ấy độc thân.”
Mặt cô gái lập tức tái xanh, nắm chặt tay, tức giận nói: “Cô…”
“Cô Lâm Tử Nhã.” Trợ lý Thẩm Anh Kiệt, nhận lệnh của cậu chủ đến làm “hộ hoa sứ giả”, vội vàng bước tới.
Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa hai người, anh ta nhanh chóng đứng chắn giữa họ, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Không phải cô muốn biết sở thích của cậu chủ chúng tôi sao? Chúng ta qua bên kia trò chuyện chi tiết.”
Lâm Tử Nhã mắt sáng rỡ: “Chuyện gì liên quan đến anh ấy tôi đều muốn biết.”
“Tôi nhất định sẽ kể không sót điều gì, mời cô.” Thẩm Anh Kiệt mỉm cười gật đầu, lịch sự ra hiệu mời.
Tô Tẫn Hoan quay người, tiếp tục ăn bánh, nhưng miệng thì nghiến mạnh hơn. Cô biết bọn nhà giàu không có ai tử tế mà. Đã có vị hôn thê mà còn tới quấy rầy cô, thật đáng chết.
Lâm Tử Nhã híp mắt nhìn bóng lưng Tô Tẫn Hoan, bất ngờ cầm một ly rượu vang trên bàn, giả vờ như trượt tay. Cô ta hét lên một tiếng “Ối!”, rồi ly rượu rơi xuống đất, rượu vang màu hổ phách bắn tung tóe lên vạt váy của Tô Tẫn Hoan, chiếc váy trắng ngọc trai ngay lập tức hiện rõ vết rượu.