Khóe môi Tô Tẫn Hoan khẽ nhếch lên, hiện lên một nét mỉa mai. Cô ta thật giỏi, chỉ trong chốc lát đã quyến rũ được cậu cả nhà họ Hoắc. Nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô về cô ta, tham vọng của cô ta tuyệt đối không dừng lại ở đây.
Cô ta chắc chắn sẽ không cam tâm chỉ với một người con nuôi, việc cô ta tiếp cận anh ta chắc chắn còn mục đích khác.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Hoắc Thiếu Hiên dịu dàng vỗ về người con gái nhỏ đang uất ức khóc trong lòng mình, ánh mắt sắc lạnh không vui quét về phía Tô Tẫn Hoan: “Cô là ai, ai cho phép cô lên thuyền?”
“Là tôi mời cô ấy đến làm bạn nhảy của mình.” Một bóng dáng cao lớn hơn bước ra từ khoang thuyền, phong thái tự tin đầy mạnh mẽ ngay lập tức khiến mọi người sững sờ.
Đôi mắt đẫm lệ của Tô Thanh Uyển sáng lên khi nhìn người đàn ông bước chậm rãi về phía mình. Cô ta lập tức rời khỏi lòng Hoắc Thiếu Hiên, cuối cùng cô ta cũng gặp lại anh, khí chất mạnh mẽ cuốn hút, thật quá đẹp trai.
Sắc mặt Hoắc Thiếu Hiên trở nên âm u, không giấu nổi sự thất vọng.
Đôi mắt trong trẻo của Tô Tẫn Hoan khẽ nheo lại, trong lòng cười lạnh. Có vẻ như Hoắc Thiếu Hiên chỉ là bàn đạp, còn Hoắc Liệt Thần mới chính là mục tiêu thực sự của cô ta.
Hoắc Liệt Thần tiến tới bên Tô Tẫn Hoan, cánh tay dài mạnh mẽ ôm lấy eo cô với tư thế bảo vệ đầy bá đạo.
“Hóa ra cô ấy là bạn nhảy của anh.” Sắc mặt Hoắc Thiếu Hiên thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Hoắc Liệt Thần xưa nay nổi tiếng với hình tượng cấm dục lạnh lùng, chưa từng gần gũi phụ nữ.
Tô Thanh Uyển trong lòng ghen tị đến phát điên nhưng bề ngoài lại không hề để lộ, lau vệt nước mắt trên mặt, giọng nói yếu ớt: “Anh Thiếu Hiên, để em giới thiệu, đây là chị gái em, Tô Tẫn Hoan. Vừa rồi chúng em có chút hiểu lầm nhỏ, không sao đâu ạ.”
Ánh mắt Hoắc Thiếu Hiên trở nên trầm lắng, cách cô ta gọi “anh Thiếu Hiên” khiến tâm trạng anh ta trở nên nặng nề. Cô ta thật sự nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ giữa họ đến vậy sao?
Bị ép tựa vào l*иg ngực rắn rỏi của Hoắc Liệt Thần, Tô Tẫn Hoan bị bao phủ bởi hơi thở nam tính mạnh mẽ, má cô thoáng đỏ bừng. Cô khẽ giãy giụa nhưng ngay lập tức nhận ra sức mạnh chênh lệch giữa hai người quá lớn. Trước anh, cô chẳng khác nào con kiến nhỏ lay động cây đại thụ.
Không khí bỗng trở nên kỳ quặc. Hoắc Thiếu Hiên liếc nhìn về phía phòng tiệc, phá vỡ sự im lặng: “Dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi.”
Tô Thanh Uyển nhìn Tô Tẫn Hoan với ánh mắt đầy ác ý, nhẹ nhàng nói: “Chị, chúng ta cùng nhảy đi.”
Cô ta biết rõ Tô Tẫn Hoan chưa từng học khiêu vũ, chưa từng tham gia dạ tiệc. Dù ăn mặc lộng lẫy đến đâu, cô cũng chỉ có thể làm trò cười trên sàn nhảy.
Ánh mắt Tô Tẫn Hoan thoáng chút lo lắng, cô nắm chặt cánh tay Hoắc Liệt Thần, lắc đầu nói: “Tôi không muốn nhảy…”
Bà Tô từ lâu đã coi con gái ruột của mình là cô chiêu danh giá trong xã hội thượng lưu, bắt cô ta học đàn, cờ, thư, họa từ nhỏ với hy vọng một ngày nào đó gả được vào hào môn.
Nhưng đối xử với Tô Tẫn Hoan thì lại vô cùng hà khắc, không bao giờ chịu bỏ tiền để cô học những thứ như vậy.
“Em là bạn nhảy của tôi, em không nhảy thì tôi nhảy với ai?” Hoắc Liệt Thần siết chặt tay ôm eo cô, khóe môi lạnh nhạt nhếch lên đầy ẩn ý.
Tô Tẫn Hoan ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong trẻo tựa sao trời: “Tôi chưa từng học nhảy chuyên nghiệp, anh không sợ mất mặt sao?”
“Tôi cái gì cũng có thể mất, chỉ chưa từng mất mặt, thi thoảng để mất một lần thì có sao?” Hoắc Liệt Thần bá đạo ôm lấy cô, không cho cô từ chối, bước về phía phòng tiệc.
Tô Thanh Uyển nhìn bóng lưng họ, siết chặt nắm tay, ánh mắt bùng lên lửa giận.