Tô Thanh Uyển siết chặt nắm tay, cố gắng đấm vào người Tô Tẫn Hoan. Cô ta cảm nhận từng chút từng chút hơi thở của mình đang bị cướp đi, đôi mắt trợn trừng, vừa sợ hãi vừa giận dữ hét lên: “Đồ điên… thả tôi ra… thả ra… tôi sẽ không nói… cho dù cô bóp chết tôi… tôi cũng không nói… khụ…”
“Nếu cô muốn gây chuyện, cứ nhằm vào tôi. Tiểu Viễn chỉ là một đứa trẻ, nó đã phải hóa trị khi còn nhỏ như vậy, thật khó khăn mới trụ được đến hôm nay. Sao cô có thể nhẫn tâm, nghiền nát hy vọng mà nó đã mong mỏi bấy lâu? Nói mau, người hiến tủy là ai?”
Đôi mắt Tô Tẫn Hoan đỏ rực, ánh lên sự cuồng nộ. Bàn tay bóp cổ cô ta siết chặt hơn.
Cô có thể chịu đựng mọi điều, nhưng không cho phép ai chạm đến Tiểu Viễn, đó là giới hạn của cô.
“Cứu tôi… đồ điên… cứu tôi…” Tô Thanh Uyển vừa đẩy vừa đấm cô, đôi mắt đầy hoảng sợ.
Nhìn thấy đôi mắt của cô ta bắt đầu lật trắng, Tô Tẫn Hoan hét lên giận dữ: “Nói ngay! Nếu không, tôi sẽ bóp chết cô.”
“Thả tôi ra… thả tôi ra… tôi nói… tôi nói…” Tô Thanh Uyển đau đớn đến mức nước mắt chảy ròng ròng, toàn thân như bị rút cạn sức lực, không còn chút sức chống cự nào.
Tô Tẫn Hoan nới lỏng tay, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm cô ta, nghiêm giọng: “Nói.”
“Tôi nói… bố mẹ ơi… cứu con… chị định bóp chết con…” Bất ngờ, Tô Thanh Uyển hét lớn về phía sau lưng cô.
Theo phản xạ, Tô Tẫn Hoan quay đầu lại, nhưng phía sau hoàn toàn trống không, chẳng có ai cả.
Nhân lúc đó, Tô Thanh Uyển vùng thoát ra, chạy lên lầu, hét lớn: “Bố mẹ ơi… chị điên rồi… chị muốn gϊếŧ con… cứu con với…”
Nghe tiếng la hét, Tô Chấn Hùng và bà Tô vội vàng khoác áo, chạy nhanh ra ngoài.
“Mẹ ơi, chị điên rồi, chị muốn gϊếŧ con. Hu hu hu…” Tô Thanh Uyển ôm chặt lấy bà Tô, khóc thảm thiết, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn.
“Thanh Uyển, chuyện gì thế?” Tô Chấn Hùng nhìn quanh phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Tô Tẫn Hoan đâu, ông nhíu mày khó chịu: “Đêm hôm khuya khoắt, làm loạn cái gì vậy?”
“Bố, chị suýt bóp chết con… hu hu…” Tô Thanh Uyển quay lại nhìn, nhưng khi thấy Tô Tẫn Hoan đã biến mất, tiếng khóc lập tức ngưng bặt.
“Đừng bày trò nữa. Bố biết con không ưa Tẫn Hoan, nhưng đừng đùa quá đáng. Mau về phòng đi.” Tô Chấn Hùng lườm cô ta một cái, không vui nói, rồi quay về phòng.
“Bố…” Thấy ông không tin mình, Tô Thanh Uyển tức đến giậm chân.
Bà Tô liếc cô ta, lạnh nhạt nói: “Bố con ghét nhất bị làm phiền lúc ngủ. Nếu muốn chỉnh con bé đó, thì đừng chọn giờ này.”
“Mẹ, ngay cả mẹ cũng không tin con!” Tô Thanh Uyển bực bội trừng mắt nhìn bà.
“Thôi đi, đừng giở thói tiểu thư ra nữa, về phòng đi.” Bà Tô lắc đầu, rõ ràng hiểu tính cách con gái mình, rồi quay người về phòng.
“Các người đều không tin con, tức chết mất thôi…” Tô Thanh Uyển tức giận đến mức muốn nổ tung. Cô ta quay người, sau đó suýt ngã nhào xuống đất vì hoảng sợ.
Tô Tẫn Hoan như bóng ma xuất hiện ngay trước mặt cô ta, gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn tựa như ác quỷ đòi mạng, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Tô Thanh Uyển sợ hãi lùi lại, run giọng hỏi: “Cô… cô còn muốn làm gì nữa?”
“Cô mà không nói tên người đó ra, thì đừng mong được yên ổn.” Tô Tẫn Hoan lạnh lùng để lại lời cảnh cáo, rồi xoay người bỏ đi.
“Cô nghĩ cô là ai mà dọa tôi? Tôi không sợ cô đâu!” Tô Thanh Uyển cố lấy hết can đảm, gào lên phía sau lưng cô.