Chương 38: Tôi thật mong có thể cưới em ngay lập tức

Cuộc gọi từ bác sĩ Triệu đã đánh gục hoàn toàn sự mạnh mẽ mà Tô Tẫn Hoan cố gắng giữ vững. Cô không đến hộp đêm làm việc mà lang thang vô định trên phố. Những ánh đèn neon rực rỡ khắp nơi không thể xua tan sự u ám trong lòng cô.

Sau khi mệt mỏi, cô trở về nhà họ Tô. Từ xa, cô nhìn thấy trước cổng có một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ cực kỳ đắt giá. Bên trong xe, một đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối.

Người phụ nữ đó chính là Tô Thanh Uyển, hèn gì mấy ngày nay cô ta không gây sự với cô, hóa ra là đã bám được một đại gia.

Đôi mắt Tô Tẫn Hoan thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, nhưng cô chỉ lặng lẽ vòng qua chiếc xe, bước vào nhà mà không buồn để ý.

Tô Thanh Uyển nhìn thấy cô bước vào nhà, nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên người mình ra, khuôn mặt đỏ ửng đầy vẻ e lệ, cô ta nói nhỏ: “Thiếu Hiên, muộn rồi, em phải vào nhà đây.”

“Để anh đưa em vào.” Hoắc Thiếu Hiên nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô ta, lưu luyến không muốn rời.

“Đừng, anh đừng xuống xe. Nếu để bố em phát hiện, ông ấy sẽ gϊếŧ em mất.” Gương mặt Tô Thanh Uyển lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Hoắc Thiếu Hiên xót xa, đưa tay vuốt má cô ta: “Anh thật mong có thể cưới em ngay lập tức.”

“Đừng như vậy, chúng ta còn nhiều thời gian mà. Em sẽ tìm cơ hội nói với bố về chuyện của chúng ta.” Tô Thanh Uyển nắm lấy tay anh, ánh mắt lấp lánh như ánh sao, đẹp đến mê hoặc.

Hoắc Thiếu Hiên nhìn cô ta đến ngẩn ngơ, hoàn toàn bị cô ta dắt mũi.

“Được rồi, em vào nhà đây. Anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi.” Tô Thanh Uyển hôn nhẹ lên má anh, rút tay ra, mở cửa xe bước xuống.

Hoắc Thiếu Hiên nhìn theo bóng lưng cô ta cho đến khi cô ta khuất hẳn sau cánh cửa. Lúc này, anh mới quay xe rời đi.

Những năm qua, không ít phụ nữ ngã vào lòng anh, nhưng người khiến anh thực sự rung động chỉ có Tô Thanh Uyển, anh đã hoàn toàn say mê cô ta.

Tô Thanh Uyển bước vào nhà, khuôn mặt dịu dàng e thẹn lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ đắc ý ngạo mạn. Thấy Tô Tẫn Hoan đang đứng trong phòng khách rót nước uống, cô ta chậm rãi bước tới, nở nụ cười khıêυ khí©h: “Chị à, sắc mặt chị trông tệ quá, chắc lại có chuyện gì khiến chị buồn lắm đúng không?”

Tay Tô Tẫn Hoan đang cầm cốc nước khẽ siết chặt. Cô uống một ngụm, xoay người, không muốn đáp lại.

Thấy vậy, Tô Thanh Uyển chẳng những không tức giận mà còn cười lớn hơn: “Đương nhiên rồi, thằng em trai nghiệt chủng của chị, lần này chắc phải đi gặp Diêm Vương thôi, ha ha…”

Lời nói khiến tâm trí Tô Tẫn Hoan chấn động, cô lập tức quay người lại, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô biết gì?”

“Ha ha… Tôi biết nhiều hơn chị nghĩ đấy. Sao nào, bây giờ chắc chị đang nóng ruột lắm nhỉ? Thằng em chị cưng như báu vật ấy, khó khăn lắm mới chờ được tủy thích hợp, vậy mà vịt đã nấu chín lại bay mất… ha ha…” Chỉ cần nhìn thấy Tô Tẫn Hoan đau khổ, cô ta bỗng cảm thấy hả hê.

Đôi mắt Tô Tẫn Hoan trầm xuống, cô đặt mạnh cốc nước xuống bàn, định quay người đi về phòng.

“Chị không muốn biết con vịt đó làm sao mà bay mất à?” Tô Thanh Uyển lập tức vòng qua, chặn đường cô, kiêu ngạo hất cằm: “Là tôi khiến nó bay mất đấy. Ngạc nhiên không? Bất ngờ không?… Ưm…”

Câu nói của cô ta còn chưa dứt, cổ họng đã bị siết chặt. Tô Thanh Uyển vùng vẫy trong hoảng sợ: “Cô… cô làm gì vậy… buông tôi ra…”

Tô Tẫn Hoan siết chặt tay quanh cổ cô ta, ánh mắt rực lửa giận dữ, cô hét lớn: “Hóa ra là cô giở trò! Mau nói, người hiến tủy là ai?”