Vẫn là quán cà phê quen thuộc, nhưng vị họ Lê hôm nay so với những người đàn ông kỳ lạ trong lần xem mắt trước thật sự tốt hơn rất nhiều. Anh ta trông khá bảnh bao, chín chắn, điềm đạm và nói chuyện cũng có duyên.
Tô Tẫn Hoan cầm chiếc thìa nhỏ, khuấy nhẹ cốc cà phê, có vẻ không tập trung, đáp lời một cách hời hợt.
Người đàn ông họ Lê nhận thấy cô có vẻ thiếu nhiệt tình, hơi lo lắng nói: “Cô Tô, cô có phải không hài lòng chỗ nào về tôi không? Cô cứ nói thẳng, tôi có thể thay đổi.”
Cô rất đẹp, đúng kiểu anh ta thích. Hơn nữa, điều kiện của cô rất tốt, khiến anh ta nảy sinh ý định nghiêm túc tiến tới hôn nhân.
“Không, tôi thấy anh rất tốt.” Tô Tẫn Hoan vội thu lại suy nghĩ, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười quyến rũ. Không muốn mất thời gian, cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh Lê, chắc anh đã rõ yêu cầu của tôi. Tôi không cần xe, không cần nhà, cũng không yêu cầu sính lễ. Điều duy nhất tôi muốn là chúng ta nhanh chóng đăng ký kết hôn. Còn đám cưới, có thể để sau.”
Người đàn ông họ Lê nhìn cô, ánh mắt thoáng dao động: “Cô Tô, cô không nghĩ chúng ta nên dành thêm thời gian tìm hiểu nhau sao? Như vậy có phần gấp gáp quá. Cô xinh đẹp như vậy, điều kiện lại tốt, chẳng lẽ có bệnh gì khó nói?”
Tô Tẫn Hoan cũng không giấu giếm, giải thích: “Tôi gấp gáp kết hôn vì tôi có một người em trai cùng mẹ khác cha, cậu ấy bị bệnh bạch cầu. Cậu ấy cần một khoản tiền để phẫu thuật. Anh yên tâm, số tiền này không cần anh trả. Chỉ cần tôi kết hôn, tôi sẽ nhận được một khoản hồi môn, tôi muốn dùng khoản đó để làm phẫu thuật cho cậu ấy.”
“Thì ra là vậy, không trách được cô không yêu cầu sính lễ, như thế cũng công bằng.” Người đàn ông họ Lê gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu: “Cứu người như cứu hỏa. Tôi đồng ý đi đăng ký kết hôn trước, đám cưới để sau.”
Thật hiếm khi gặp được một người vừa nhìn thuận mắt lại vừa hiểu cho cô như vậy. Cô sắp sửa có được khoản tiền hồi môn để phẫu thuật cho Tiểu Viễn, lẽ ra cô nên vui mừng, nhưng trong lòng lại cảm thấy bứt rứt khó tả.
Không, cô tuyệt đối không thể do dự vào lúc này, cô cắn răng nói: “Anh Lê, sở dân chính vẫn chưa tan làm, chúng ta đi đăng ký ngay bây giờ đi.”
Cô muốn tự chặn đường lùi của chính mình.
“Gấp vậy sao?” Người đàn ông họ Lê ngạc nhiên nhìn cô.
“Anh nói rồi, cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ…” Tô Tẫn Hoan vừa nói, vừa định đứng dậy thì một người phụ nữ mang thai với bụng bầu nhô cao bất ngờ xông tới, tát mạnh vào mặt cô, giọng nói the thé vang lên:
“Đồ hồ ly tinh! Cô dám quyến rũ chồng tôi, cô đáng chết!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tô Tẫn Hoan không kịp tránh, má trái lập tức bị một cái tát nóng rát, cô phẫn nộ quay sang nhìn người đàn ông họ Lê: “Anh…”
“Lị Lị, cô làm gì vậy? Chúng ta đã chia tay rồi!” Sự ngỡ ngàng trên mặt người đàn ông họ Lê không kém cô, anh ta nhanh chóng giữ lấy người phụ nữ đang làm loạn, quay sang giải thích với Tô Tẫn Hoan: “Cô Tô, để tôi giải thích, tôi và cô ấy đã chia tay lâu rồi. Chúng tôi không còn liên quan gì cả.”
Tô Tẫn Hoan nhìn bụng bầu khoảng năm, sáu tháng của người phụ nữ, siết chặt nắm tay, bình tĩnh nói: “Tôi thấy chẳng có gì cần giải thích.”
“Chia tay gì chứ? Tôi không đồng ý, con của chúng tôi cũng không đồng ý! Cô là hồ ly tinh, tại sao cô lại cướp chồng tôi? Tôi và con không thể sống thiếu anh ấy được. Cô đẹp như vậy, cô đi quyến rũ người giàu có đi, đi quyến rũ đại gia ấy! Tôi xin cô, đừng cướp chồng tôi!”
Người phụ nữ mang thai vừa nói, vừa khóc òa, khiến cả quán cà phê náo loạn.