Người đàn ông lạnh lùng, toàn thân toát ra khí thế bá đạo khiến người khác phải run rẩy. Anh đứng trên cao, một chân mạnh mẽ giẫm lên ngực đối phương, ánh mắt nhìn xuống như kẻ thống trị:
“Cô ấy là người tôi muốn bảo vệ, mà cậu vẫn dám động vào cô ấy. ba chữ Hoắc Liệt Thần này trong mắt cậu chẳng là gì, đúng không?”
Bàn chân tựa như nghìn cân đè xuống, khiến kẻ dưới chân cảm thấy khó thở. Gương mặt cậu chủ Chu đầy sợ hãi, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, hắn vội vã lắc đầu:
“Không… tôi không… là cô ta tự dâng đến cửa… A…”
Lời của cậu chủ Chu còn chưa dứt, áp lực trên ngực đột ngột gia tăng, cơn đau dữ dội ập đến. Xương sườn của hắn bị giẫm gãy hai chiếc, tiếng hét thảm thiết vang lên như tiếng lợn bị gϊếŧ. Nơi dưới chân hắn ướt một mảng, nỗi sợ hãi tột cùng khiến hắn mất kiểm soát.
“Đồ vô dụng.” Người đàn ông khinh bỉ nhếch mép, thu lại đôi chân dài khỏe khoắn tràn đầy sức mạnh, quay người rời đi.
Lực đè nặng đến mức nghẹt thở cuối cùng cũng được gỡ bỏ, nhưng cậu chủ Chu còn chưa kịp thở phào, thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của người đàn ông, giống như đến từ ác quỷ:
“Cậu ta muốn đoạn tử tuyệt tôn, hãy giúp cậu ta hoàn thành tâm nguyện.”
Một vệ sĩ mặc đồng phục đen bước lên, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhìn cậu chủ Chu đang tái nhợt, run rẩy cầu xin, nhẹ nhàng trấn an:
“Thả lỏng, đừng căng thẳng, chỉ đau một chút thôi.”
“Đừng… làm ơn tha cho tôi… đừng hủy hoại con cháu tôi… Nhà họ Chu chúng tôi chín đời độc đinh… không thể tuyệt tự… làm ơn… muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa hết… A…”
Lời cầu xin đầy hoảng sợ còn chưa dứt, vệ sĩ đã ra tay, tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp bệnh viện.
“Quá tàn khốc rồi.” Thẩm Anh Kiệt hiếm khi thấy Hoắc Liệt Thần nổi giận như vậy. Trong lòng anh ta không khỏi bất an, bước theo sau, dè dặt nói: “Cậu chủ, bà chủ đã biết cậu đầu tư vào hộp đêm, bà ấy đang điều tra chuyện này, chẳng mấy chốc bà ấy sẽ lần ra cô Tô.”
Ánh mắt Hoắc Liệt Thần thoáng trầm xuống. Mẹ anh có thể ngồi vững ở vị trí bà chủ nhà họ Hoắc không chỉ nhờ gia thế mà còn nhờ vào thủ đoạn sắc bén. Khi còn trẻ, bố anh là người đào hoa, gây ra không ít nợ tình, đều bị bà xử lý sạch sẽ, bà rất mong anh sớm lập gia đình, sinh cháu cho bà bồng. Nhưng người con dâu này phải là người bà vừa mắt, nếu không, bà sẽ không ngần ngại ra tay.
Bước chân anh dừng lại trước bậc thềm lớn của cổng bệnh viện. Lúc này, Tô Tẫn Hoan đang đứng bên đường cùng bạn đợi xe. Tựa như có linh cảm, cô đột ngột quay đầu lại, ánh mắt họ giao nhau, tạo nên tia lửa bắn ra bốn phía.
Tô Tẫn Hoan nhìn người đàn ông đứng trên bậc thềm, ngơ ngác, khóe môi khẽ giật. Sao mà trùng hợp thế này? Đến bệnh viện mà cũng gặp anh.
Cô đang phân vân không biết có nên tiến tới chào hỏi không, thì người đàn ông đã bước xuống bậc thềm bằng đôi chân dài thẳng tắp khiến người ta phải ngưỡng mộ. Anh không nhìn cô thêm một lần nào nữa, lên chiếc xe sang trọng, phóng đi.
Rõ ràng anh đã nhìn thấy cô, vậy mà lại lạnh lùng bỏ đi. Trong lòng Tô Tẫn Hoan dâng lên một cảm giác mất mát khó diễn tả. Dù sao thì, họ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Việc anh tỏ ra hứng thú với cô, suy cho cùng, chẳng qua cũng chỉ vì sự mới mẻ thoáng qua mà thôi.
“Tô Tô, sao thế?” Noãn Ngọc thấy cô quay đầu nhìn về phía bệnh viện, vẻ mặt đầy vẻ thất vọng, nên giơ tay vẫy trước mặt cô.
“Không có gì.” Tô Tẫn Hoan thu lại ánh mắt thất vọng, nhàn nhạt nói: “Người đàn ông cậu vừa giới thiệu nghe có vẻ cũng không tệ, nhờ dì cậu sắp xếp cho mình một buổi xem mắt đi.”
Sức khỏe của Tiểu Viễn ngày càng yếu, không thể kéo dài thêm được nữa.