Chương 30: Cô thật là chanh chua

Đôi mắt trong veo quyến rũ của Tô Tẫn Hoan khẽ chớp, khi bị hắn kéo mạnh, quần áo cô bị xé rách, khiến cô kinh hãi trừng lớn mắt:

“Cậu chủ Chu, chẳng phải anh nói bị tôi giẫm gãy hai xương sườn sao? Sao anh còn có thể…”

Ánh mắt cô liếc xuống, nhìn thấy quần hắn phồng lên, trong lòng khẽ cười lạnh, cô biết ngay, hắn cố tình vu khống cô mà.

“Chỉ dựa vào chút sức lực của cô mà làm tôi bị thương? Buồn cười!” Cậu chủ Chu nắm chặt tay cô, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý.

“Anh… anh dám lừa tôi… Anh sẽ không chết tử tế đâu!” Tô Tẫn Hoan tức tối hét lớn. “Vậy nói xem, chuyện anh nói bị tôi đánh đến ‘không còn khả năng’, cũng là giả sao?”

“Cô thật là chanh chua. Chuyện tôi có vấn đề hay không, lát nữa cô sẽ biết ngay thôi. Cô dám nguyền rủa tôi? Tôi sẽ cho cô chết mà không kịp trở tay!” Hắn nở nụ cười dữ tợn, hừng hực ý muốn trêu đùa cô để giải khuây, đã lâu không có cơ hội tốt thế này, hắn làm sao bỏ qua.

“Làm nhiều việc ác, sẽ có ngày nhận báo ứng!” Tô Tẫn Hoan tức giận hét lớn.

“Cậu đây chỉ biết làm điều mình muốn. Nếu cô làm tôi hài lòng, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đến việc không kiện cô nữa.” Hắn dùng tay bóp cằm cô, ngắm gương mặt xinh đẹp, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng khiến hắn không thể rời tay.

“Anh nằm mơ đi!” Tô Tẫn Hoan hất mạnh tay hắn ra, giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.

“Lần trước tôi để cô chiếm thế thượng phong, cô nghĩ lần này tôi còn dễ bị đánh như vậy sao?” Hắn đã đề phòng từ trước, nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô, siết mạnh, cười lớn đầy kiêu ngạo.

Cổ tay bị bóp chặt đau nhói, cô nghiến răng nói: “Anh không sao cả, anh đưa ra chứng cứ giả vu khống tôi. Anh không sợ bị kiện ngược sao?”

Cô ngạc nhiên trước sự táo tợn của hắn.

“Cậu đây đưa chứng cứ giả thì đã sao? Tôi có đội ngũ luật sư giỏi nhất thành phố. Nếu cô không ngoan ngoãn, tôi sẽ khiến cô cả đời không ra khỏi tù được!”

Cậu chủ Chu siết tay cô mạnh hơn, nụ cười trên mặt càng đắc ý.

“Anh thừa nhận đưa chứng cứ giả là đủ rồi.” Tô Tẫn Hoan khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy mê hoặc.

Nụ cười ấy đẹp đến mức dường như làm lu mờ cả mặt trời và mặt trăng, khiến cậu chủ Chu nhìn đến ngây người, không kịp phản ứng.

Chớp mắt, một tiếng “rầm” vang lên, một chiếc bình hoa đập mạnh vào sau đầu hắn.

“A…” Cơn đau dữ dội khiến hắn hét lên, lăn ra đất.

“Tô Tô, mau chạy!” Noãn Ngọc vừa dùng bình hoa đập vào đầu cậu chủ Chu, vừa kéo tay Tô Tẫn Hoan chạy ra ngoài. Vừa chạy, cô ấy vừa nói: “Mình đã quay lại hết rồi, đặc biệt là cái bằng chứng sống ‘hoành tráng’ của hắn. Có video này, hắn không kiện nổi cậu đâu.”

“Tuyệt quá!” Tô Tẫn Hoan thở phào nhẹ nhõm. Vì Tiểu Viễn, cô không thể để mình xảy ra chuyện.

“Không được chạy… A… Người đâu! Mau bắt hai con nhỏ đó lại!” Cậu chủ Chu ôm đầu đầy máu, gào lên giận dữ, hắn tức điên, không biết đám vệ sĩ của mình đi đâu hết.

Những bước chân vững chãi vang lên, một đôi giày da đen bóng, sang trọng xuất hiện trước mặt hắn.

“Lũ vô dụng, mau đi bắt…” Cậu chủ Chu ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, sắc bén và đầy nguy hiểm của người đàn ông trước mặt, hắn lập tức tái mét. Hai tay chống xuống đất, hắn lùi về sau theo phản xạ, giọng nói run rẩy vì sợ hãi: “Anh…”