Tô Tẫn Hoan về đến nhà đã rất muộn, cô vội vã tắm rửa qua loa rồi ngã xuống giường, định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon. Nhưng trời vừa hửng sáng, tiếng gõ cửa như sấm vang lên ngoài cửa.
“Ưm, cái gì đây?” Đang ngủ mơ màng, Tô Tẫn Hoan nhíu mày lẩm bẩm, kéo chăn trùm kín đầu, định phớt lờ.
Nhưng người gõ cửa bên ngoài dường như không chịu bỏ cuộc, tiếng gọi vọng vào nghe rõ mồn một: “Tô Tẫn Hoan, mau mở cửa! Tô Tẫn Hoan, lăn ra đây!”
Hửm, đây chẳng phải giọng của bà Tô sao? Bình thường nước giếng không phạm nước sông, sao sáng sớm bà ta đã đến gây chuyện?
Bị tiếng ồn làm phiền không thể ngủ tiếp, Tô Tẫn Hoan khoác tạm một chiếc áo mỏng, ngáp dài rồi mở cửa. Nhìn thấy bà Tô với gương mặt đằng đằng sát khí đứng bên ngoài, cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, chế nhạo: “Sáng sớm phá giấc ngủ người khác, cẩn thận bị sét đánh.”
“Trước khi tôi bị sét đánh, cô nên lo cho bản thân mình trước đi.” Bà Tô nhấc một tập tài liệu lên, mạnh tay ném vào người cô, gương mặt được che lấp bởi lớp phấn dày nở nụ cười đầy hả hê.
Tô Tẫn Hoan nhanh tay bắt lấy tập tài liệu, mở ra xem. Đôi mắt ngái ngủ khẽ nheo lại, sự lạnh lẽo từ ánh nhìn thoát ra.
“Ha ha, cuối cùng cũng có ngày này!” Bà Tô nhìn cô, nụ cười càng thêm đắc ý. Từ lúc bước chân vào nhà này, bà ta đã không ưa cô, luôn muốn đuổi cô ra khỏi nhà. Lần này, bà ta chắc chắn sẽ đạt được ước nguyện.
Tô Tẫn Hoan siết chặt tập tài liệu trong tay, bất ngờ "rầm" một tiếng, mạnh tay đóng sập cửa, chặn lại gương mặt đắc ý của bà ta.
Bên ngoài vẫn vang lên tiếng cười ác ý của bà Tô: “Tô Tẫn Hoan, đồ con hoang không được giáo dục, mày cứ đợi mà vào tù đi! Căn phòng lớn này, quỹ tài chính của mày, cả cổ phần mà lão già đó để lại, tất cả đều là của con bé Thanh Uyển nhà tao, ha ha…”
Tham vọng của bà Tô, Tô Tẫn Hoan đã sớm biết. Bà ta lúc nào cũng muốn đuổi cô đi, chiếm đoạt mọi thứ của cô. Nhưng cô vẫn kiên quyết ở lại nhà họ Tô, không phải vì không có nơi nào để đi, mà vì không muốn để phí tâm huyết của ông nội. Cô không buồn để ý những lời điên khùng của bà ta, mà cẩn thận xem xét tập tài liệu.
Đây là thư luật sư từ phía cậu chủ Chu. Hắn muốn kiện cô tội cố ý gây thương tích, cáo buộc rằng đầu hắn bị cô dùng gạt tàn đập vỡ, xương sườn bị cô giẫm gãy hai cái, thậm chí còn bị cô đánh vào chỗ hiểm đến mức… không còn khả năng đàn ông.
Không còn khả năng đàn ông?
Ánh mắt Tô Tẫn Hoan khẽ co lại, hồi tưởng lại sự việc tối qua.
Cô thừa nhận mình đã dùng gạt tàn đập đầu hắn, nhưng xương sườn gãy và không còn khả năng… Hắn có yếu đuối đến vậy không?
“Anh muốn vu khống tôi à?” Cô nhếch môi cười lạnh, Tô Tẫn Hoan không phải kẻ dễ bị ăn hϊếp: “Anh muốn chơi, tôi sẽ chơi đến cùng.”
Cô cầm điện thoại lên gọi, chuông reo một hồi lâu mới có người bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngái ngủ đầy oán trách của Noãn Ngọc: “Trời đất, giờ mới mấy giờ chứ?”
Ngón tay Tô Tẫn Hoan nghịch xoắn một lọn tóc, giọng nói lười biếng pha chút lạnh lùng: “Noãn Ngọc, đừng giận. Mình gặp rắc rối pháp lý, cần cậu giúp một việc.”
“Gì cơ?” Cơn buồn ngủ của Noãn Ngọc bay biến ngay lập tức.
Tô Tẫn Hoan cười lạnh: “Tối qua mình làm việc ở hộp đêm, bị cậu chủ Chu quấy rối, mình đánh hắn một trận. Sáng nay, hắn gửi cho mình thư luật sư, kiện mình làm hắn mất khả năng đàn ông.”
“Cậu nói là cậu chủ Chu, người có quyền có thế ở thành phố này á?” Giọng của Noãn Ngọc run rẩy hỏi.
Tô Tẫn Hoan thả lọn tóc vừa nghịch xuống, giọng nói uể oải: “Đúng vậy.”
Điện thoại lập tức vang lên tiếng hét kinh hãi của Noãn Ngọc: “Thế thì chết chắc rồi! Sao cậu còn bình thản như vậy?”
Tô Tẫn Hoan khẽ cười: “Không phải không có cách giải quyết, nhưng mình cần cậu giúp.”
Noãn Ngọc dứt khoát nói: “Cậu là bạn thân của mình, mình nhất định giúp đến cùng!”