Nhờ có Hoắc Liệt Thần làm chỗ dựa, hộp đêm cuối cùng cũng thoát khỏi vận xui. Tô Tẫn Hoan có thể tiếp tục làm việc tại đây, và thái độ của quản lý với cô cũng thay đổi 180 độ.
Ông ta không dám để cô làm việc nặng, chỉ giao cho cô những việc nhẹ nhàng, thậm chí phân những phòng có hóa đơn cao nhất để cô phụ trách. Khi đối diện với cô, nụ cười của ông ta chẳng khác gì chó vẫy đuôi.
Trong xã hội đầy vật chất này, việc tôn người giàu, dẫm người nghèo là chuyện quá đỗi bình thường. Tô Tẫn Hoan chẳng lấy gì làm lạ, bởi với cô hiện giờ, tiền là thứ quan trọng nhất.
Cuộc sống náo nhiệt về đêm dần tan biến khi ánh sáng ban mai ló rạng. Gió sớm mát lạnh thổi vào qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh se sắt.
Trong căn phòng khách sạn rộng lớn xa hoa, quần áo vương vãi khắp sàn nhà.
“Á…” Hoắc Thiếu Hiên tỉnh dậy trong cơn đau đầu vì say rượu. Anh mở mắt, đập vào mắt là bóng dáng nhỏ nhắn đang co ro ở góc giường.
Tiếng khóc nức nở đầy uất ức vang lên, đôi vai trắng nõn khẽ run rẩy. Anh hoảng hốt ngồi bật dậy, chiếc chăn trượt xuống, để lộ cơ thể trần trụi.
Nghe thấy tiếng động, cô gái giống như chú thỏ bị hoảng sợ, vội kéo chăn quấn chặt lấy mình, khóc càng lớn hơn.
Hoắc Thiếu Hiên tái mặt, nhặt chiếc áo nhàu nhĩ dưới sàn mặc vào, sau đó nhặt lấy bộ đồ của cô gái, đưa cho cô ta, giọng khàn khàn: “Em mặc đồ vào trước đi.”
Cô ta run rẩy đưa tay nhận lấy bộ đồ, nghẹn ngào nói: “Anh quay lưng lại, không được nhìn trộm.”
Hoắc Thiếu Hiên im lặng quay lưng, đầu óc quay cuồng, trống rỗng. Anh đưa tay gõ nhẹ lên trán, cố nhớ lại. Anh chỉ nhớ tối qua mình đến hộp đêm uống rượu, uống rất nhiều, say đến mức không còn biết gì.
Những chuyện xảy ra sau đó, anh hoàn toàn không có chút ký ức nào. Nhưng điều đó không ngăn anh nhận thức được rằng, mình đã làm tổn thương một cô gái trong cơn say.
Anh áy náy nói: “Xin lỗi, chuyện tối qua… anh rất xin lỗi. Anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Phía sau vang lên tiếng nghẹn ngào đầy ấm ức: “Tối qua là lần đầu tiên của em… Nhà em rất nghiêm khắc, nếu bố em biết, ông ấy nhất định sẽ đánh chết em.”
Hoắc Thiếu Hiên từ từ quay lại, cô ta đã mặc đồ xong, khuôn mặt trắng mịn đầy nước mắt, khóc đến mức như đóa hoa đẫm mưa, yếu đuối khiến người ta đau lòng.
Cô ta không phải kiểu xinh đẹp nổi bật, nhưng làn da trắng như tuyết, mái tóc dài đến eo, cùng vẻ mong manh yếu ớt lại đúng gu mà anh thích. Đôi mắt anh ánh lên chút vui mừng, anh bước tới, nắm lấy tay cô ta, giọng hơi kích động: “Anh là Hoắc Thiếu Hiên, cậu cả nhà họ Hoắc. Hãy để anh nói chuyện với bố em.”
Cô ta hoảng hốt rụt tay lại, lo lắng nói: “Chuyện này tuyệt đối không được để bố em biết.”
Cô ta không hề tỏ ra vui mừng vì thân phận của anh, điều này làm anh cảm thấy cô ta là một cô gái rất trong sáng. Hoắc Thiếu Hiên hơi xúc động, vì trước giờ, những người phụ nữ tiếp cận anh đều vì danh tiếng và gia thế của anh, khiến anh cảm thấy chán ghét và ghê tởm.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt rụt rè nhìn anh, giọng cầu khẩn: “Em là một người con gái rất truyền thống. Nếu anh thật lòng muốn chịu trách nhiệm, em hy vọng chúng ta có thể bắt đầu từ việc hẹn hò, để cả hai có thời gian tìm hiểu nhau. Em sợ bố em sẽ phản đối, nên chúng ta tạm thời không công khai mối quan hệ, đợi tình cảm ổn định rồi hãy tính, được không?”
Nếu là người phụ nữ khác, có lẽ đã nóng lòng muốn cưới anh rồi. Hoắc Thiếu Hiên không giấu được niềm vui trong lòng: “Được.”
Khuôn mặt cô ta thoáng lên một nụ cười ngượng ngùng: “Cảm ơn anh, em là Tô Thanh Uyển.”
Bị niềm vui làm cho mờ mắt, Hoắc Thiếu Hiên không nhận ra vẻ kỳ lạ thoáng qua trong đôi mắt cô ta.
Cậu cả ngây thơ của nhà họ Hoắc, cứ thế mà bị lừa mất rồi!