Hoắc Liệt Thần nheo đôi mắt sâu thẳm sắc lạnh, giọng nói trầm thấp như băng giá đâm thấu xương:
“Hoắc Liệt Thần tôi muốn đưa ai đi, cần phải được ông đồng ý sao?”
“Không dám, nhưng phía cậu Chu cứ khăng khăng đòi người. Nếu cậu đưa cô ấy đi, chúng tôi không biết ăn nói thế nào với cậu ấy. Mong cậu nể tình, buông tha cho chúng tôi.” Quản lý cúi đầu, vẻ mặt cầu xin đầy bất lực.
Tô Tẫn Hoan nghiến chặt răng, xem ra chuyện với cậu chủ Chu đã gây ra náo loạn lớn, quản lý chỉ muốn giao cô ra để dàn xếp. Nhưng trong chuyện này, cô hoàn toàn không sai, cô gạt tay Hoắc Liệt Thần, bước ra khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn thẳng quản lý, lớn tiếng nói:
“Quản lý, chính cậu Chu vô lễ với tôi trước, tôi đánh cậu ta chỉ là để tự vệ. Tôi không sai.”
Lúc này, xung quanh đã tụ tập không ít nữ phục vụ, cậu chủ Chu là khách quen của quán, không ít nữ nhân viên có chút nhan sắc từng bị anh ta quấy rối.
Nhưng vì anh ta là khách quý, được quản lý xem như thượng đế, họ chẳng dám phản kháng. Nhắc đến anh ta, trên khuôn mặt họ không kìm được hiện lên vẻ phẫn nộ, đồng loạt lên tiếng chỉ trích:
“Cậu Chu đúng là đồ biếи ŧɦái, dựa vào việc gia đình giàu có mà chẳng coi ai ra gì.”
“Anh ta dùng những trò đồϊ ҍạϊ để hành hạ chúng tôi, chà đạp lên lòng tự trọng của chúng tôi. Trong mắt anh ta, chúng tôi chẳng phải con người.”
Tô Tẫn Hoan siết chặt nắm tay, bước ra từ vòng tay Hoắc Liệt Thần, đôi mắt đỏ hoe, lớn tiếng nói:
“Chúng ta là những người phục vụ, kiếm sống bằng sức lao động chân chính của mình. Công việc của chúng ta không thua kém bất kỳ ai, và chúng ta xứng đáng được tôn trọng, chứ không phải bị bắt nạt và phải cắn răng chịu đựng. Các chị em, có phải như vậy không?”
Cô không phải kiểu phụ nữ yếu đuối, chịu ấm ức chỉ biết tìm chỗ dựa. Ai không đυ.ng đến cô thì cô không động đến, nhưng nếu ai dám xúc phạm cô, cô sẽ trả lại gấp mười lần.
Cậu chủ Chu đã khiến cô chịu đủ ấm ức, suýt nữa hủy hoại cô. Nếu để anh ta yên ổn, thì chẳng phải quá bất công?
Hầu hết những phụ nữ làm việc tại quán bar đều là những người bị cuộc sống đẩy vào đường cùng. Họ sống dưới đáy xã hội, không có chỗ dựa. Còn những người đến đây giải trí đều là đại gia, dựa vào thế lực mà bắt nạt kẻ yếu.
Trong tình cảnh yếu thế, họ chẳng dám phản kháng, bị ức hϊếp cũng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay. Những lời nói của Tô Tẫn Hoan đã chạm đến nỗi đau sâu kín trong lòng họ, khiến họ không kìm được mà cùng lên tiếng ủng hộ.
Nhìn người phụ nữ đứng giữa đám đông, giống như một ngọn đuốc sáng chói, như người dẫn dắt tinh thần, khóe môi Hoắc Liệt Thần khẽ cong.
Ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lóe lên chút chiều chuộng. Anh rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.
“Các người làm loạn đủ chưa? Mau quay lại làm việc!” Sắc mặt quản lý lúc xanh lúc trắng, tức giận hét lên.
“Quản lý, ông rõ ràng biết cậu Chu là hạng người gì. Tôi không đồng ý để ông giao Tiểu Tô cho cậu ta.” Chị Hà trưởng ca đứng ra, lớn tiếng phản đối.
“Cậu Chu biếи ŧɦái như vậy, ai biết cậu ta sẽ hành hạ Tiểu Tô thế nào. Chúng tôi cũng không đồng ý.” Các nữ nhân viên khác cũng đồng lòng đứng về phía cô.
Quản lý tức tối hét lên: “Các người muốn làm tôi chết à? Nhà họ Chu có thế lực lớn trong thành phố, nếu tôi không giao cô ta ra, quán bar của chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn, đến lúc đó các người đều thất nghiệp hết!”
Nghe vậy, mặt mọi người thoáng chốc biến sắc, đây là chén cơm của họ, nếu mất việc, rất nhiều người sẽ không còn đường sống.
“Chỉ một nhà họ Chu nhỏ bé mà cũng khiến ông sợ đến mức như chó mất chủ, đúng là vô dụng.” Hoắc Liệt Thần liếc nhìn quản lý với ánh mắt khinh bỉ. Anh nhấc điện thoại lên, đôi mắt sắc lạnh đầy kiêu ngạo:
“Một phút trước, tôi đã chính thức trở thành cổ đông lớn nhất của quán bar này, ông bảo cậu Chu đến tìm tôi đòi người.”