Chương 24: Muốn sống thì chỉ cần đi theo tôi

Thân hình cao lớn, rắn rỏi, toát lên hơi thở lạnh lẽo đầy áp lực của Hoắc Liệt Thần ngang nhiên chắn trước mặt Tô Tẫn Hoan, chặn kín đường lui của cô.

“Tôi phải đi làm, xin anh nhường đường.” Tô Tẫn Hoan cúi đầu, trong lòng vừa bực bội, vừa chột dạ.

Hoắc Liệt Thần bất ngờ đưa tay, mạnh mẽ nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngẩng lên. Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo của anh khóa chặt ánh mắt bối rối của cô, giọng nói của anh vang lên, lạnh lùng:

“Tôi bất lực sao?”

Có vẻ tối hôm đó, anh đã quá mềm lòng, không để lại cho cô một ấn tượng đủ sâu sắc.

Hơi thở nguy hiểm bao quanh khiến chân Tô Tẫn Hoan như nhũn ra, gương mặt cô nở nụ cười rạng rỡ gượng gạo:

“Cậu Hoắc anh tuấn, tài giỏi như vậy, sao có thể bất lực được chứ. Chắc chắn chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Nhìn vẻ mặt u ám như sắp bùng nổ của Hoắc Liệt Thần, trong lòng Tô Tẫn Hoan thầm than khổ. Nếu biết hậu quả của lời nói lỡ miệng đến nhanh thế này, cô đã chẳng dại mà đùa cợt.

Ngón tay dài mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng lướt qua gò má mềm mại như sứ của cô, mang theo áp lực đủ để khiến cô cảm thấy như mình có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào.

Anh định làm gì đây? Đây là ngay trước cửa phòng vệ sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể có người qua lại.

Khi cô đang bối rối, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ hành lang. Cô định ngẩng đầu nhìn thì Hoắc Liệt Thần bất ngờ giữ lấy gáy cô, ép đầu cô vào l*иg ngực anh, quay lưng về phía hành lang. Cô giật mình, theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng giọng nói trầm thấp cảnh cáo của anh vang lên bên tai:

“Nghe lời một chút, tôi không muốn làm đau em. Nếu không muốn bị bắt, đừng động đậy.”

Tô Tẫn Hoan sững sờ, chẳng lẽ đám bảo vệ của cậu chủ Chu vẫn đang tìm cô?

Cô níu lấy áo anh, len lén nhìn ra hành lang. Quả nhiên, một nhóm bảo vệ trong đồng phục đang vội vã đi qua, cô nhận ra họ chính là bảo vệ của quán bar.

“Đi theo tôi.” Hoắc Liệt Thần nắm lấy tay cô, dẫn cô đi theo hướng ngược lại với đám bảo vệ.

“Bảo vệ của quán đang muốn bắt tôi sao?” Cách hành xử của anh vừa mạnh mẽ, vừa bá đạo, khiến cô không có cơ hội từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn bước theo.

Hoắc Liệt Thần không trả lời câu hỏi của cô, khuôn mặt điển trai lạnh lùng, ánh mắt sắc bén toát lên vẻ nguy hiểm. Khi từ xa nhìn thấy vài bảo vệ tiến lại gần, anh lập tức mở áo khoác, kéo cô vào lòng, quấn cô trong chiếc áo khoác rộng, ghé sát tai cô nói nhỏ:

“Đừng nói gì cả. Muốn sống thì chỉ cần đi theo tôi.”

Mùi hương nam tính từ anh bao trùm lấy cô, vòng tay mạnh mẽ của anh tựa như một pháo đài an toàn, khiến nỗi bất an trong cô dần dịu xuống.

“Cậu Hoắc.” Mấy người bảo vệ đến gần, ánh mắt lướt qua người phụ nữ được anh giấu trong áo khoác, không khỏi lóe lên sự nghi hoặc.

Hoắc Liệt Thần không thèm liếc nhìn họ lấy một cái, ôm chặt Tô Tẫn Hoan, bước đi đầy khí thế lạnh lùng khiến họ không dám đối mặt, những bước chân vững vàng của anh không hề chậm lại.

“Cô ta là Tô Tẫn Hoan, báo cho quản lý ngay.” Khi bóng lưng họ khuất dần, một bảo vệ nhận ra điều bất thường, vội thấp giọng hối thúc.

Tô Tẫn Hoan lo lắng nói nhỏ: “Họ phát hiện rồi.”

Hoắc Liệt Thần siết nhẹ cánh tay vòng qua eo cô, bàn tay anh dịu dàng xoa lên lưng cô, như muốn trấn an.

Nhận được thông báo, quản lý nhanh chóng đuổi theo.

Khi nhìn thấy người phụ nữ được Hoắc Liệt Thần che chở trong lòng, ông ta như nuốt phải khổ qua, lòng đắng ngắt, ông thật sự muốn từ chức ngay lúc này.

Quản lý tiến lên, cúi đầu khom lưng, nở nụ cười lấy lòng:

“Cậu Hoắc, nếu cậu muốn tìm phụ nữ, tôi có thể giúp cậu. Người đẹp với đủ mọi vóc dáng và phong cách, đảm bảo cậu sẽ hài lòng.”

Lúc trước, Hoắc Liệt Thần chỉ hỏi ông về Tô Tẫn Hoan, ông nghĩ anh chỉ tò mò, không ngờ anh lại bảo vệ cô như thế này.