Chuyện này... chẳng lẽ người này là một cao tăng đắc đạo trong đời thật niết bàn rồi xuyên đến dị giới?
Định lực mạnh thật đấy!
Nhưng ngay lúc cô vừa định nằm nghỉ một lát, đuôi lại đột nhiên đau nhói.
Cả người bị nhấc bổng khỏi mặt đất, bị vị “cao tăng chuyển thế” kia xách ngược lên như xách một món đồ.
"Đuôi của cô là màu vàng..." Hắn bất ngờ cất lời.
Thân hình hắn cao lớn, cường tráng hơn Tần Lộ rất nhiều, sức lực hiển nhiên cũng vượt xa người thường.
Tần Lộ ra sức giãy giụa, còn tranh thủ phản công vài chiêu, nhưng đều dễ dàng bị hắn chặn lại.
Cô còn định tiếp tục ra đòn thì hắn bất ngờ điểm nhẹ một cái lên người cô.
Cơn đau nhói như kim châm lập tức lan khắp toàn thân.
Cô mềm oặt ra như bị tiêm thuốc tê, hoàn toàn mất khả năng cử động.
Người này... rõ ràng không phải hạng người lương thiện.
Tần Lộ biết điều đó, nhưng cũng chẳng muốn chọc giận hắn.
Bây giờ miệng vẫn còn nói được, cô chỉ đành cố gắng khuyên nhủ vị Tiềm Hành Giả này sống cho tử tế một chút: "Có chuyện gì thì cứ nói, anh treo ngược tôi thế này làm gì?"
Người cá đuôi đen nhìn cái đuôi đã khôi phục về màu vàng nguyên bản của Tần Lộ như thể đang thưởng thức một chiếc đùi heo muối thượng hạng.
Hắn chăm chú quan sát, có vẻ rất hài lòng với màu sắc đó, rồi cuối cùng cũng nhẹ nhàng đặt cô xuống.
Xem ra người này đúng là cao tăng chuyển thế từ Thiếu Lâm Tự, còn mang theo cả tuyệt kỹ điểm huyệt...
Cả đời này, Tần Lộ chưa từng bị ai mạo phạm như vậy.
Nhưng lúc này toàn thân cô mềm nhũn, không nhúc nhích nổi, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nhìn vị cao tăng kia.
"Anh cũng thấy rồi, chúng ta đang bị kẹt trong địa huyệt dưới lòng hang núi, bên ngoài địa huyệt còn có rất nhiều người của Hải Quốc, đáng sợ vô cùng... Nếu không hợp sức tìm đường thoát thân, có khi cả hai sẽ chết kẹt ở đây mất, anh... cũng sẽ đói chết thôi, đúng không? À đúng rồi, anh tên gì? Tôi tên là Tần Lộ."
Vị cao tăng đẹp trai ấy hơi nhướn mày, liếc cô một cái bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng không trả lời.
Lúc này, Tần Lộ chỉ hy vọng hắn là con người.
Dù sao cái đuôi đó cũng không phải màu bạc.
Hơn nữa, thầy Tiểu Triệu dường như cũng chưa từng nói ở lục địa Phí Thổ này còn có chủng loài nào đuôi đen giống Nhân Diện Nghê.
Nếu hắn là người, thì tốt nhất hãy cầu trời đừng để hắn trở lại thế giới thực cùng cô.
Bằng không, cô có cả trăm cách khiến hắn hối hận vì đã đối xử thô lỗ với phụ nữ
“Chúng ta cần rời khỏi đây, nơi này không thuộc về Trái Đất...”
Tuy rằng kẻ vừa chui ra khỏi vỏ trứng kia hoàn toàn không có chút tò mò nào, nhưng Tần Lộ vẫn kiên nhẫn giải thích một lượt.
Có vài kẻ chuyển hóa hoàn toàn không có ý chí sinh tồn, nên thật ra Tần Lộ cũng chẳng đặt nhiều hy vọng vào người này, nhất là khi thấy dáng vẻ bình thản như nước của hắn, trông chẳng khác nào một kẻ đã sống đủ rồi.
Thế nhưng sau khi nghe Tần Lộ nói xong, hắn lại bắt đầu hành động.
Chiếc đuôi của vị cao tăng ấy rõ ràng có lực khống chế rất mạnh, đủ sức nâng cả cơ thể để hắn đứng thẳng và di chuyển.
Hắn men theo vách đá đi một vòng, sau đó dừng lại trước một mảng tường đá, bất ngờ vung nắm đấm đập mạnh vào đó.
Vậy mà lại dùng tay không đập vỡ được một khe nứt trên vách.
Sau khi hóa thành người cá, sức mạnh của Tần Lộ đã tăng lên rõ rệt, nhưng lực của hắn dường như còn mạnh hơn.
Nước biển mằn mặn theo vách đá tràn vào, nhanh chóng khiến khe nứt vỡ toác thành một lỗ hổng.
Cơ thể Tần Lộ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, giống như một nhánh bèo không nơi nương tựa, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.