Con quái vật vốn tung hoành ngang dọc bị tấn công, trở nên điên cuồng hơn.
Những chiếc răng trên xúc tu nghiến ken két, tốc độ càng nhanh, vô số xúc tu tràn ngập bủa vây, khiến người ta không kịp trở tay.
Tần Lộ dù di chuyển cực nhanh, chặt đứt được nhiều xúc tu, nhưng cánh tay vẫn bị những chiếc gai kia rạch ra vài vết thương sâu.
Đau đớn khiến cô hét lớn, da thịt mơ hồ phát ra ánh kim quang.
Khi những xúc tu chết chóc một lần nữa quấn chặt lấy, Tần Lộ há miệng phát ra tiếng thét sắc nhọn.
Âm thanh ấy vô cùng quái dị, vừa giống tiếng cá heo, lại như khúc hát siêu âm của cá voi trắng.
Sóng âm ấy khuấy động mặt nước quanh cô, tạo thành những đợt chấn động.
Con quái vật xúc tu bị sóng âm chấn động đến mức cứng đờ, lớp giáp cứng rắn cũng khẽ run rẩy.
Tiếng thét của cô càng lúc càng cao vυ"t, sóng nước dao động dữ dội, đột ngột nổ tung như bom dưới đáy biển, ập thẳng vào con quái vật.
Trong chớp mắt, con quái vật xúc tu bị sóng âm xé toạc, vỡ nát thành vô số mảnh vụn, trôi tản khắp bốn phương.
Có lẽ vì đã dốc hết chiêu cuối, thời gian hồi phục kéo dài, sau khi đánh bại quái vật, Tần Lộ cảm thấy toàn thân rã rời, ngay cả sức vẫy đuôi cũng không còn, lao thẳng xuống đáy biển.
Đúng lúc này, cô thấy người đàn ông đã rời đi trước đó lại lao xuống biển như viên đạn pháo, nhanh chóng bơi đến trước mặt, vòng tay ôm lấy eo rồi bế thẳng cô lao lên mặt nước.
Khi nhảy vọt khỏi mặt biển, một lần nữa ngâm mình dưới ánh mặt trời, Tần Lộ chỉ cảm thấy như được tái sinh.
Mặt Tần Lộ áp vào l*иg ngực rắn chắc của hắn, nhưng lại phát hiện da hắn lạnh buốt khác thường, không biết có phải do ngâm mình dưới nước quá lâu, khiến cô rùng mình run lên.
Người đàn ông dường như lại thấy bất ngờ trước sự mềm nhũn của cô, vòng tay siết chặt hơn, còn dùng ngực mình ép sát lấy gương mặt cô.
Tần Lộ thật muốn quất cho tên háo sắc kia một cú đuôi, nhưng cơ thể đã chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể khẽ nói: “Anh... định làm gì?”
Người đàn ông kia lại như đang chơi đùa món đồ mới, nhìn ngắm cô vài lần, rồi nhanh chóng mất hứng, thô lỗ ném Tần Lộ xuống bãi cát.
May thay, cát mềm, mà Tần Lộ cũng chẳng còn sức để mắng hắn thô bạo nữa.
Người đàn ông kia dường như vừa ăn xong thứ gì đó, khóe miệng vẫn còn vương máu màu xanh đậm.
Lúc này no say, hắn ngồi xuống bên cạnh Tần Lộ đang kiệt sức, trầm ngâm nói: “Người cá đuôi vàng lại còn có năng lực như thế... Chỉ e cả Hải Quốc cũng chẳng có ai bằng cô... Cô thật đặc biệt...”
Tần Lộ tự cho rằng mình là tiền bối trong số những Tiềm Hành Giả, hắn chỉ là một kẻ hậu bối vừa chui khỏi vỏ trứng, lấy gì ra mà so sánh?
Ngoài chuyện nghe cô kể, hắn đã từng thấy người cá đuôi bạc của Hải Quốc sao?
Trong mắt cô, người đàn ông này có chút ra dẻ, rõ ràng vẫn chưa nếm trải sự tàn khốc của dị giới.
Lúc này, cô gắng gượng quay đầu nhìn xung quanh.
Ngoài con quái vật xúc tu vừa bị cô gϊếŧ, không còn bóng dáng nào khác.
Cả hòn đảo, ngoài tiếng sóng biển, thì tĩnh lặng đến ghê rợn, chẳng có lấy một âm thanh chim thú.
Khắp nơi là xác chết thối rữa, phơi nắng nhiều ngày, tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc.
“Trên đảo này có người của Hải Quốc, chúng ta nên tìm chỗ tránh đi.” Cô lên tiếng.
Thế nhưng người đàn ông lại lắc đầu: “Tôi đã kiểm tra rồi, không có người Hải Quốc...”
Tần Lộ giờ đã hết sức, nằm nghỉ một lát, quả thật cũng không thấy người cá đuôi bạc nào đến gây phiền phức.