Hắn lạnh nhạt nói: “Đánh dấu.”
Tần Lộ từ từ quay đầu lại, mặt lạnh lùng, hung hăng hỏi: “Anh dùng gì rạch lên lưng tôi? Đồ biếи ŧɦái chết tiệt! Đánh dấu? Anh coi tôi là gia súc để đóng dấu à?”
Hắn nghe vậy còn gật đầu, điềm nhiên đáp: “Nếu tôi không đánh dấu, sớm muộn cũng sẽ có kẻ khác làm vậy.”
Khi nói câu này, khuôn mặt hắn kề sát cô, đôi mắt đen ánh lên tia sáng lưu ly mờ ảo, đôi môi mỏng gợi cảm thốt ra lời lẽ cặn bã, vậy mà vẫn tao nhã, mê hoặc.
Nói xong, hắn dường như rất hài lòng với dấu ấn trên lưng cô, rồi lao đi nhanh như mũi tên, chớp mắt đã biến mất nơi mặt biển.
Tần Lộ trừng mắt, khó tin hắn có thể làm được như vậy.
Tên biếи ŧɦái chết tiệt!
Cô gắng chịu cơn đau sau lưng, tiếp tục bơi thật mạnh, dự định sau khi lên bờ sẽ đường ai nấy đi, dù sao thân phận hắn mơ hồ, thái độ lại chẳng hề thân thiện.
Sự hoang dã của kẻ đàn ông vừa ra đời kia, lại khiến cô vô cớ nhớ đến Mễ Hiểu Hoa và Trần Húc.
Những người bạn đồng hành vừa dễ gần, giống như bạn cùng phòng đại học hiền lành, sạch sẽ, lại ấm áp ấy... Đúng thật khó gặp!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng thấy buồn, đã nhiều ngày trôi qua, cô chẳng biết Trần Húc và Mễ Hiểu Hoa có bình an thoát khỏi sự truy đuổi của lũ quái vật xúc tu kia hay không.
Vì sự phản bội của Relfe, bọn người cá đuôi bạc chắc chắn rằng cô đang ở trên đảo, nên sẽ không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.
Nếu Trần Húc và Mễ Hiểu Hoa bị bắt, thì cho dù không bị xử tử ngay, cũng khó thoát khỏi số phận bị luyện thành mỡ để tiến cống...
Nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía mặt biển xa xa đang le lói ánh sáng, Tần Lộ không kìm được rùng mình một cái, khó mà tưởng tượng được cảnh tượng sẽ ra sao khi nhảy lên khỏi mặt biển.
Còn người đàn ông kia, hiển nhiên chẳng hề biết thế giới này tàn khốc đến mức nào, giờ đã không còn bóng dáng.
Khi lại gần mặt biển, Tần Lộ một lần nữa ngửi thấy mùi máu tanh.
Từ phía đảo trôi dạt đến rất nhiều xác động vật nổi lềnh bềnh theo sóng biển, thu hút vô số loài ăn thịt dưới nước.
Tần Lộ từ xa trông thấy một đàn hải thú khổng lồ, giống như loài thằn lằn biển Mosasaurus thời kỷ băng hà, đang xé nát những xác chết ấy.
Bỗng nhiên, cô do dự, không dám tiến lại gần.
Cũng chẳng rõ người đàn ông kia có bị một trong những hải thú ấy nuốt chửng hay không.
Đáng sợ hơn, Tần Lộ còn nhìn thấy nơi góc đông bắc có một khối khổng lồ lơ lửng nửa chìm nửa nổi.
Nhìn một lúc, cô cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ diện mạo của con quái vật xúc tu đã công phá cả hòn đảo.
Đó là sinh vật khủng khϊếp nhất mà cô từng thấy, trên thân thể mọc ra vô số xúc tu, chi chít toàn là mắt.
Ngay lúc ấy, đàn Mosasaurus đột nhiên phát ra tiếng rít thảm thiết, rồi hoảng loạn tản đi.
Thì ra một con quái vật xúc tu đã bất ngờ trườn về phía chúng...
Không đúng!
Nó không nhằm vào hải thú, mà đang lao thẳng về phía cô!
Hàng ngàn đôi mắt dày đặc ánh lên hung quang, nhìn chằm chằm vào Tần Lộ đang bơi giữa biển cả.
Cùng lúc đó, những xúc tu vốn vươn lên khỏi mặt biển cũng đồng loạt rút lại, phóng thẳng về phía cô.
Toàn bộ vảy trên đuôi cô dựng đứng vì sợ hãi.
Khi nguy hiểm ập đến, toàn bộ ý thức con người lập tức bị cơ thể biến dị chiếm quyền điều khiển.
Khi những xúc tu bao vây, Tần Lộ như chạm phải dòng điện, xoay người cực nhanh, khéo léo luồn lách giữa những khe hở.
Đúng lúc đó, vây đuôi mềm mại như dải lụa của cô bỗng bật ra những chiếc gai dài sắc nhọn, như thanh bảo kiếm vừa tuốt vỏ, chém phăng vài xúc tu đang quấn lấy.