Giờ đây, lũ dã thú cũng đã trở thành mục tiêu của lưới xúc tu, lo thoát thân còn không kịp nên chẳng buồn tấn công nhóm Tần Lộ.
Chúng lần lượt lao vào mạng lưới như tự nộp mạng, liều mình phá lưới tìm đường sống, vô tình giúp nhóm cô giành được chút thời gian quý giá.
Xuyên qua rặng cây đẫm mùi máu tanh, cuối cùng họ cũng đến được miệng hang.
Vách đá đen sì ngăn cách hoàn toàn tiếng ồn bên ngoài, tạm thời mang lại cho họ một chút thời gian để thở.
Lúc này Trần Húc cũng hoảng sợ không ít, khẽ hỏi Tần Lộ: "Thầy Tiểu Triệu đâu rồi?"
Tần Lộ cũng không rõ, nhưng rất chắc chắn rằng cậu ta hiện giờ chắc không có trên đảo, nếu không, động tĩnh lớn thế này, cậu ta đã sớm xuất hiện rồi.
Không biết mấy xúc tu kia có mò được vào hang hay không, ba người nhanh chóng bàn bạc, rồi quyết định tiếp tục bò sâu vào trong.
Thế nhưng vừa đi được một đoạn, cả ba liền thấy có gì đó không ổn.
Lúc mới vào hang, mặt đất dưới chân vẫn còn lạnh và khô ráo.
Vậy mà không biết từ khi nào, dưới chân họ đã xuất hiện một dòng nước nhỏ, mà kỳ lạ là dòng nước ấy lại chảy ngược, từ ngoài hang thấp tràn vào trong hang cao.
Hiện tượng rõ ràng đi ngược với quy luật vật lý khiến ai cũng cảm thấy bất an.
Nhất là khi mùi máu tanh trong không khí càng lúc càng đậm, còn dòng nước dưới chân thì mỗi lúc một xiết, cuối cùng thậm chí tràn qua cả người họ đang nằm rạp trên đất mà tiếp tục chảy về phía trước.
Tần Lộ khựng lại, khẽ ngẩng đầu, dường như đã đoán ra chất lỏng kia là gì.
Bên ngoài hang động, một cuộc tàn sát kinh hoàng đang diễn ra.
Máu của đủ loài sinh vật trên đảo nhuộm đỏ mặt đất, loang lổ khắp nơi.
Vì lý do nào đó, toàn bộ số máu ấy bị gom lại, tạo thành một dòng sông đỏ rực, tuôn thẳng về phía hang.
Giống như... có thứ gì đó đang ra sức hút lấy những dòng máu này...
Nghĩ đến đây, Tần Lộ khẽ rùng mình, nhất thời dừng bước, không dám tiến thêm.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong hang chợt vang lên một tiếng rít chói tai, vô số sinh vật hình bướm, to cỡ chim bồ câu, chen chúc nhau bay vụt ra ngoài.
Lũ bướm khổng lồ ấy lao ra như ruồi mất đầu.
Tần Lộ cùng hai người còn lại chỉ có thể vung tay, vẫy đuôi để cố gắng ngăn chúng ập tới.
Thế nhưng dù đã né tránh, vẫn có vài con đập thẳng vào mặt.
Chúng trông cực kỳ hoảng loạn, từ trong những hố đen lao ra, còn tiết ra chất nhầy cay xè, khiến ai dính phải cũng đau đớn đến mức lăn lộn dưới đất.
Tần Lộ cũng bị cay mắt, chịu không nổi, vung mạnh cái đuôi, bất ngờ quất trúng một mảng đá, làm vỡ ra một lỗ thủng lớn trên vách hang.
Ngay sau đó, cả người cô lăn tròn rồi rơi thẳng xuống một đường hầm nhỏ hẹp ẩn sâu dưới nền, cơ thể như rơi tự do, cắm đầu lao xuống với tốc độ chóng mặt.
Cú ngã ấy cực kỳ mạnh.
Nếu phía dưới là nền đá cứng, e rằng đầu cô đã vỡ nát từ lâu.
May mắn thay, đáy hầm lại là một lớp đất mềm, giúp cô tránh khỏi cái chết trong gang tấc.
Tần Lộ choáng váng đến mức không phân biệt nổi phương hướng, phải mất một lúc mới dần tỉnh táo lại.
Cô ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện vách đá phủ đầy chất nhầy kỳ lạ, phát sáng âm u.
Cái gọi là “đất mềm” phía dưới kia, thực ra là một đống vật thể hình bầu dục khổng lồ.
Nhìn kỹ mới thấy... chúng giống hệt những quả trứng to tướng đang chen chúc nằm sát nhau.
Có điều, dịch thể trong các quả trứng ấy đều đã bị thứ gì đó hút sạch, chỉ còn lại vỏ trống mềm oặt.
Vừa rồi Tần Lộ ngã xuống đúng đống vỏ ấy, đè bẹp lên chúng nên mới may mắn giữ được mạng.