Tầm nhìn hiện giờ của Tần Lộ đã vượt xa người thường.
Dù còn cách một đoạn, cô vẫn thấy rõ vài người cá đuôi bạc đang ngồi trên lưng con quái vật vừa nhô lên khỏi mặt biển.
Tên ngốc phố Wall - Relfe bị một chiếc xúc tu quấn chặt, giơ bổng lên trước mặt đám người đến từ Hải Quốc.
Một người cá nữ tóc ngắn, trên mặt có vết sẹo dài do dao chém, lạnh lùng chất vấn hắn: "Tao hỏi mày, trong đám Tiềm Hành Giả chạy đến đây, có đứa nào đuôi màu vàng không?"
Lúc này, Relfe chẳng còn chút vẻ hống hách như lúc khẩu chiến với phụ nữ lúc trước.
Gã bị xúc tu quái vật siết đến tím tái cả mặt mày, vừa mới có chút kẽ hở để thở đã cuống cuồng nói: "Tôi... tôi biết có một cô gái đuôi vàng! Nhưng cô ta ăn một loại thịt đặc biệt nên đuôi biến thành màu đen rồi... Đừng gϊếŧ tôi! Tôi dẫn các người tới chỗ cô ta..."
Chỗ họ đang ẩn nấp cũng không cách căn nhà cũ là bao, mà tai Tần Lộ lại vô cùng thính, từng câu từng chữ cô đều nghe rõ mồn một.
Trong lòng cô thầm rủa một tiếng, Relfe bán đứng mình nhanh thật.
Nhưng cô cũng đã hiểu, đám người cá đuôi bạc kia chính là nhắm vào cô mà đến.
Ngay lúc đó, một người cá nam thân hình vạm vỡ đứng cạnh người cá nữ tóc ngắn lập tức tranh công: "Hy tướng quân, ngài xem, tôi đoán đúng mà! Tôi đã nói rồi, dưới vách đá nơi nuôi đám Tiềm Hành Giả, tôi phát hiện ra vảy màu vàng nhạt trong nước biển. Chắn chắn trong đám Tiềm Hành Giả mới có một đứa Nhân Diện Nghê đuôi vàng, con nhỏ đó gian xảo thật! Sao nó lại biết cách che giấu cái đuôi màu vàng kia chứ?"
Người phụ nữ được gọi là Hy tướng quân lập tức trở nên nghiêm nghị, ánh mắt ánh lên sát ý dữ dội, lạnh lùng ra lệnh: "Cho dù phải lật tung hòn đảo này, cũng phải lôi được Tiềm Hành Giả đuôi vàng đó ra!"
Vừa dứt lời, sau lưng con quái vật xúc tu mà cô ta đang cưỡi liền xuất hiện thêm vô số con khác.
Hàng ngàn xúc tu cuồn cuộn vươn dài, tỏa ra khắp những tán rừng rậm rạp, dần dần tạo thành một tấm lưới khổng lồ bao trùm cả hòn đảo rộng lớn.
Mễ Hiểu Hòa sợ đến mức không dám nhúc nhích trước lớp xúc tu chằng chịt giăng trên đầu, cứng đờ nằm rạp trong lùm cây, môi run run thì thào với Tần Lộ: "Chị... chẳng lẽ chúng ta không thoát được nữa sao..."
Tần Lộ cũng đang không ngừng suy tính trong đầu.
Cô hiểu rõ, nếu lại rơi vào tay đám người Hải Quốc, e là sẽ không dễ thoát thân như lần trước.
Đột nhiên, cô nhớ đến quyển ghi chép nọ, phần viết về thức ăn từng nhắc đến một hang sâu trên đảo có mọc loại nấm béo ngậy giống nấm rơm.
Hang đó ẩm lạnh, tối tăm, thường được dùng làm nơi tích trữ lương thực...
Nghĩ đến đây, cô lập tức nằm rạp xuống, nhanh chóng bò về phía hang động được đánh dấu trong cuốn sổ tay.
Trần Húc và Mễ Hiểu Hòa cũng vội vàng bám sát theo sau.
Sự xuất hiện của bầy quái vật xúc tu từ biển đã khiến sinh vật trên đảo náo loạn.
Hàng loạt chim lớn và chim kỳ dị hoảng loạn bay lên, cố gắng xuyên qua lưới xúc tu nhưng lại bị những lưỡi dao sắc nhọn như răng bất ngờ bật ra từ xúc tu cắt nát, lập tức biến thành từng mảng thịt vụn.
Máu tươi tuôn xối xả, hóa thành cơn mưa đỏ rơi lộp bộp xuống nền đất.
Ba người đang bò trườn về phía trước cũng bị máu tanh hắt lên người, Mễ Hiểu Hòa sắp bật khóc đến nơi thì bị Tần Lộ quay lại trừng cho một cái, còn giơ một ngón tay ra hiệu bảo cô ấy im lặng.
Hòn đảo này có đủ loại sinh vật, dã thú hung dữ cũng không ít.
Thường ngày họ làm theo lời chỉ dẫn của thầy Tiểu Triệu, không dám tùy tiện lên núi nên mới có thể yên ổn sống chung với chúng.