Nói xong, Tần Lộ quay người trở vào nhà trước.
Mễ Hiểu Hòa bị màn đấu khẩu vừa rồi dọa cho hoảng sợ, cái đồ não tàn chỉ biết yêu đương như cô ấy cuối cùng cũng tỉnh táo ra một chút.
Cô ấy thật sự coi Tần Lộ là quý nhân của mình, để khỏi làm chị Tần giận, buổi hẹn hò lãng mạn bên bờ biển đành phải bỏ dở.
Relfe định xông vào nhà tiếp tục chửi Tần Lộ, nhưng bị Trần Húc chặn lại.
Trần Húc học vấn không cao, nhưng vốn ghét cảnh đàn ông bắt nạt phụ nữ, huống hồ đây còn là một gã ngoại quốc đang bắt nạt đồng hương mình.
Anh ta lập tức xách rìu đá bổ củi, trợn mắt đứng chắn ngay trước mặt Relfe .
Mà được cái, Relfe chỉ giỏi cãi miệng chứ chẳng ưa động tay động chân, huống chi Trần Húc còn lo chuyện bắt cá, liên quan đến bữa ăn hằng ngày của gã, nên cũng không dám đắc tội.
Thế là gã đành ngượng ngùng, một mình lẩm bẩm chửi rủa rồi đi ra bãi biển.
Đợi Relfe đi khỏi, Tần Lộ gọi Trần Húc và Mễ Hiểu Hòa, cùng kéo mấy tấm lá cây to như lá chuối quanh sân về, rưới nước lên rồi lấy đắp làm chăn.
Tuy không phải ở trong nước, nhưng có những giọt nước thấm vào cũng khiến cơ thể dễ chịu hơn nhiều, đủ để ngủ ngon suốt đêm.
Thế nhưng đến nửa đêm, Tần Lộ cứ cảm giác như nghe thấy gì đó.
Khi mở mắt ra, cô đã thấy từng mảng vảy trên đuôi mình đang run rẩy không ngừng.
Cảm giác sợ hãi ấy hệt như khi cô vừa đặt chân đến thế giới này, tỉnh lại trong hang đá, và cảm nhận được từ nơi xa quái vật biển với xúc tu đang tiến tới gần.
Tần Lộ lập tức bật dậy, căng thẳng gọi Mễ Hiểu Hòa và Trần Húc dậy: "Hai người... có nghe thấy gì không?"
Mễ Hiểu Hòa và Trần Húc còn ngái ngủ, ngơ ngác nói: "Có thấy gì đâu!"
Hai người còn định nói tiếp, nhưng Tần Lộ đã vung tay ra hiệu im lặng.
Lần này, Tần Lộ cảm nhận rõ rệt sức mạnh của con quái vật xúc tu khi nó khuấy đảo mặt biển, gầm rít vang trời.
Cảm giác rợn người dâng lên từng đợt, lạnh toát sống lưng.
Nếu con quái vật đó thực sự xuất hiện, tức là người cá đuôi bạc cũng đã truy đuổi đến nơi.
Thầy Tiểu Triệu không có ở đây, cô chỉ còn cách tự tìm đường sống cho mình.
Nghĩ đến đây, cô vừa đứng dậy vừa nói: "Tôi cảm thấy con quái vật xúc tu đó lại đến rồi, chỗ này quá gần bờ biển, chúng ta phải chạy lên núi, tìm một nơi kín đáo trốn trước đã."
Mễ Hiểu Hòa cuống quýt siết chặt tay: "Nhưng… nhưng Relfe vẫn còn ở bãi biển, chúng ta có nên gọi anh ấy không?"
Tần Lộ không trả lời, chỉ đáp lại bằng hành động.
Cô quẫy đuôi cá, xách lấy chiếc giỏ mây, nhét vào đó mấy tảng thịt thối mùi sầu riêng cùng một ít cá khô, rồi lập tức bò thẳng vào khu rừng sau nhà.
Hết cách rồi, không phải cô cố tình ghi hận mà mặc kệ Relfe, chỉ là nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng khiến người ta không thể khống chế được.
Trực giác bảo cô phải mau chóng bỏ chạy, nếu không sẽ không kịp nữa.
Ngay sau Tần Lộ là Trần Húc, tiếp đó là Mễ Hiểu Hòa với gương mặt đầy áy náy vội vàng đuổi theo.
Cô ấy vẫn chưa vượt qua được nỗi ám ảnh từ con quái vật xúc tu khổng lồ kia, thực sự không đủ dũng khí quay lại bãi biển để gọi Relfe.
Và sự thật chứng minh rằng linh cảm của Tần Lộ hoàn toàn đúng.
Tiếng sóng biển gào thét mỗi lúc một gần.
Khi họ bò được tới lưng chừng núi, chân trời đã bị đường viền trắng của sóng biển nuốt trọn.
Một đợt sóng khổng lồ cuồn cuộn kéo tới, ập xuống, cuốn phăng căn nhà từng che mưa chắn gió của họ, nhấn chìm tất cả trong làn nước bạc.
Xúc tu khổng lồ đáng sợ lại xuất hiện, quét ngang như vũ bão, thấp thoáng giữa những cơn sóng dữ.