Chương 21: Xác

Khi cả đám người xui xẻo đang ngồi quanh đống lửa, im lặng ngẩn người, Mễ Tiểu Hòa bỗng chỉ vào đuôi cá của Tần Lộ, kêu lên: "Chị ơi, đuôi chị... sao lại thành màu vàng rồi?"

Tần Lộ cúi đầu nhìn, quả nhiên đuôi cá lại ánh lên sắc vàng nhàn nhạt.

Có vẻ công dụng của miếng thịt thối kia cũng chỉ kéo dài được một thời gian.

Đang lim dim trong nhà, thầy Tiểu Triệu lười biếng nhắc: "Mỗi ngày nhớ ăn một miếng thịt trong chum đấy nhá..."

Relfe chớp mắt, hỏi Tần Lộ đó là thịt con gì.

Giọng lười biếng của thầy Tiểu Triệu lại vọng ra: "Tôi thấy các người không nên biết thì hơn..."

Nghe xong câu đó, cả bốn người đều im lặng.

Trong lòng ai nấy đều mơ hồ thấy buồn nôn khó chịu, nhưng chẳng ai mở miệng hỏi thêm nữa.

Ở vùng đất lạ lẫm này, dù sao sống sót trở về mới là điều quan trọng nhất.

Những ngày sau đó, Tần Lộ cuối cùng cũng trút được gánh nặng kiếm ăn.

Nhờ có Trần Húc vốn là một ngư dân chính hiệu nên chuyện bắt cá chẳng còn đáng lo.

Còn Mễ Tiểu Hòa thì sau khi được ăn những loại rau ngọt thơm trồng trong sân, lập tức đem lòng yêu thích công việc đồng áng.

Mỗi ngày cô ấy đều dậy sớm tưới rau, xới đất, xem như cũng tìm được việc để làm.

Dù ẩn mình trên hòn đảo nhỏ, họ vẫn chẳng dám lơi là cảnh giác.

Trong lúc ra biển bắt cá, Trần Húc phát hiện xác một người cá từng cùng họ trốn thoát.

Phần lớn đuôi cá đã bị một con vật đáng sợ nào đó xé nát, chết vô cùng thê thảm.

Trần Húc hoảng sợ đến mức buông luôn tấm lưới đan bằng dây leo, vừa lăn vừa bò, kéo lê cái đuôi mà chạy về.

Nghe tin, Tần Lộ cùng mọi người liền ra bờ biển, tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh ấy.

Cô lặng im một lúc rồi cầm cuốc đá dẫn mọi người đào một hố lớn trong bụi cây ven bờ, đem xác ấy chôn giấu.

Người bạn vô danh ấy vốn đã định không thể sống sót trở về, còn họ cũng chẳng biết liệu mình có an toàn trở về được hay không.

Rõ ràng, ngoài người của Hải quốc, mảnh đất xa lạ này còn đầy rẫy những mối đe dọa từ muôn loài sinh vật trong tự nhiên.

Hôm ấy, Tần Lộ tìm thấy một cuốn sổ tay bọc da thú đặt trên chiếc kệ chất đầy đồ lặt vặt ở góc nhà.

Lúc vừa phát hiện cuốn sổ tay ấy, Relfe đứng ngay cạnh cô, nhanh tay giành lấy trước để xem, thấy bên trong chi chít những chữ vuông của người Hán.

Tiếc là những gì mắt thấy dường như không thể chuyển thành tín hiệu để não bộ tiếp nhận, khiến gã hoàn toàn không hiểu nổi chữ trong đó.

Chỉ đành ngượng ngùng trả lại cho Tần Lộ, dặn đi dặn lại rằng nếu cô thấy thông tin gì quan trọng thì phải nói cho gã biết.

Tần Lộ khẽ gật đầu, quay người đến bên cửa sổ, ngồi xuống chiếc ghế mây rồi lật xem từng trang trong cuốn sổ của người đi trước.

Chữ trong quyển sổ này rất thanh thoát, giống như nét bút của một người phụ nữ.

Không hiểu sao, Tần Lộ cảm thấy những nét chữ này có chút quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng thấy ở đâu.

Trang đầu tiên ghi chép về chuyện ăn uống sinh hoạt.

Không có nhiều nội dung nói về nỗi hoảng sợ của một con người khi đặt chân đến thế giới xa lạ này, mà giống như lời chỉ dẫn của một người dẫn đường, tỉ mỉ ghi lại cách để một Tiềm Hành Giả sống sót ở lục địa Phí Thổ này một cách thành công và thoải mái.

Thêm nữa, vị tiền bối ấy còn vẽ rất đẹp, cả động vật lẫn thực vật đều được phác họa sống động như thật.

Bên cạnh những loài động thực vật có độc còn đánh dấu bằng hình đầu lâu lè lưỡi khá nghịch ngợm, khiến Tần Lộ vừa nhìn đã bật cười.

Trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn một chút.