Chương 17: Mễ Hiểu Hòa

Nói xong, thầy Tiểu Triệu lật người nằm xuống chiếc giường lót đầy cỏ khô mềm mại thơm tho, trông như thể định tạm gác lại thiên nhiên tươi đẹp ngoài kia, chui vào giường của loài người mà làm biếng ngủ một giấc.

Nghe xong mấy lời phủi tay của cậu ta, Tần Lộ cũng hiểu, vị NPC dẫn đường này đúng là không thể trông cậy được rồi.

Cô vốn dĩ cũng không phải kiểu người thích mở miệng nhờ vả.

Sau khi lục lọi mấy cái vò trong nhà, lại phát hiện ra thứ thịt mà thầy Tiểu Triệu từng cho cô ăn.

Cô suy nghĩ một chút, rồi đưa tay xé xuống một miếng nhỏ, men theo hướng lúc đến mà từng chút từng chút bò về phía bờ biển.

Giờ cô chẳng còn chân, nhưng cái đuôi cá lại rất khỏe, khiến cô bò đi khá nhanh.

Đến nơi, trên bãi biển chỉ còn cô gái mặt tròn, hai người kia chẳng biết đã đi đâu mất.

Thấy Tần Lộ đến, cô gái kia nằm bò trong sóng biển, cái đuôi vẫy càng mạnh, trông chẳng khác gì một con chó đang mừng rỡ vẫy đuôi.

Tần Lộ nghĩ một chút, rồi đưa miếng thịt thối trong tay qua cho cô ấy.

Cô gái kia ban đầu cũng hơi do dự, nhưng vừa thấy Tần Lộ dường như định quay người bỏ đi, liền vội vàng cắn ngay một miếng.

Sau khi nuốt xong không bao lâu, cái đuôi vốn đã đen sẫm của cô ấy chẳng có gì thay đổi, nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện.

Từ lời tự giới thiệu đẫm nước mắt của cô gái tên Mễ Hiểu Hòa, Tần Lộ biết được cô ấy đang học năm hai đại học, bị bạn thân cướp mất người yêu.

Cô ấy yêu bạn trai đến mức chết đi sống lại, nghĩ rằng đời này sẽ chẳng bao giờ tìm được ai đẹp trai hơn anh ta.

Thấy không còn cách níu kéo, cô ấy muốn lấy cái chết để trả thù, để anh ta phải ghi nhớ mình cả đời, rồi đã nhảy xuống biển ngay trước mặt anh ta...

Chuyện dại dột vì đàn ông mà tìm đến cái chết, Tần Lộ thật sự chẳng thể nào đồng cảm nổi.

Nhưng nhìn cô gái ấy dọc đường cứ ra sức bám theo họ, ý muốn sống rất mãnh liệt, chắc hẳn sau những cú sốc liên tiếp, sự khờ dại đã dần biến mất.

Thế nên Tần Lộ nói: "Đừng khóc nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội quay về, còn những người khác đâu rồi?"

Mễ Hiểu Hòa nói: "Họ hình như đợi không nổi, đã tự bò lên bờ rồi, giờ vẫn chưa thấy quay lại, hay chúng ta thử đi tìm họ đi?"

Tần Lộ đưa tay xoa bụng, tiếng réo càng lúc càng rõ, cơn đói càng thêm cồn cào, gần như không thể chịu nổi nữa.

Có vẻ sau khi thành Nhân Diện Nghê cấp thấp, bản năng động vật trong cô càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.

Thị lực của Tần Lộ giờ vượt xa trước kia, dù cách một lớp mặt nước cũng thấy rõ trong làn biển xanh thẫm lấp lánh bóng cá béo múp đang bơi lội.

Thế nên cô quyết định tạm gác chuyện tìm hai người kia, trước hết xuống biển bắt ít cá rồi tính sau.

Vậy là cô thận trọng xuống nước, định bắt cá.

Mễ Hiểu Hòa trông thấy liền vội vàng theo Tần Lộ xuống nước cùng bắt cá.

Thật ra, mấy con cá kia trông rất lạ, Tần Lộ trước giờ chưa từng thấy.

Cô chỉ dám chọn những con nhìn thuận mắt, có vẻ không nguy hiểm để bắt.

Chỉ tiếc mấy con cá kia trơn nhẫy, bắt mãi không được.

Mễ Hiểu Hòa loay hoay thế nào cũng chẳng túm nổi, cuối cùng đành ngồi phịch xuống bờ mà khóc: "Em đói quá, em nhớ mẹ..."

Tần Lộ cũng chẳng bắt được con nào, đành bò lên bờ.

Nghe tiếng Mễ Hiểu Hòa khóc, cô bực mình nói: "Lúc em nhảy xuống biển sao không nghĩ đến mẹ? Khóc lóc thì có ích gì, đừng khóc nữa."

Tần Lộ vốn có khí chất áp đảo người khác, vừa nghiêm mặt thôi đã khiến Mễ Hiểu Hòa không dám hé răng.

Lúc này Tần Lộ đột nhiên bò lên bờ, không bao lâu sau đã ôm về hai tảng đá lớn.