Chương 15: Cứu

Xem ra, tuy cậu ta cũng là đuôi đen nhưng chắc đã dùng thứ gì đó để che giấu thân phận thật.

Sau khi biến ra đôi chân, việc đi lại của thầy Tiểu Triệu trở nên thuận tiện hơn.

Cậu ta cúi xuống, nhanh nhẹn cõng Tần Lộ đi về phía biển.

Đúng lúc này l*иg sắt bỗng vang lên tiếng rung lắc.

Một cô gái mặt tròn đang cố sức lắc mạnh chiếc l*иg.

Cô ấy không mê man như những người cá khác, lại ở ngay bên l*иg của Tần Lộ, rõ ràng đã nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Trong mắt cô ấy tràn ngập sự hoảng sợ và khát vọng được cứu thoát.

Tần Lộ biết cô gái ấy chắc chắn không cam lòng ở lại làm vật cống nạp hàng năm cho người của Hải quốc.

Cô ngẫm nghĩ giây lát, khẽ hỏi thầy Tiểu Triệu: "Anh có cách nào cứu cả những người khác không..."

Thầy Triệu dường như chẳng mấy để tâm đến chuyện đạo nghĩa, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ cứu cô, những người khác không phải việc của tôi."

Nhưng Tần Lộ đã nắm được điểm yếu của thầy Tiểu Triệu, liền nói thẳng: "Tôi biết làm trà sữa, còn biết làm cả bánh ngọt, anh cứu họ đi, tôi sẽ làm cho anh ăn!"

Nghe thấy lời ấy, mắt cậu ta lập tức sáng rực, liền rút cây sáo làm từ đốt xương ra, điều khiển bầy rắn nước phá vỡ những chiếc l*иg còn lại.

Tần Lộ lay tỉnh những người cá còn lại, nhanh chóng nói rõ tình cảnh lúc này, rồi dặn họ trước tiên hãy trốn xuống biển để tránh sự đuổi gϊếŧ của người Hải quốc, rồi sau đó hẵng tính tiếp.

Đợi Tần Lộ nói xong, chỉ thấy trong mấy chiếc l*иg đó chỉ có một số ít người cá loạng choạng bò ra ngoài, còn phần lớn thì ngồi thẫn thờ, ngơ ngác như đã buông xuôi số phận.

Thầy Tiểu Triệu liên tục giục Tần Lộ đừng chần chừ thêm nữa, Tần Lộ chỉ còn biết làm hết sức rồi phó mặc cho số phận.

Giờ đây thời gian chạy trốn quá gấp, cô chẳng thể cứu hết tất cả mọi người.

Đừng thấy thầy Tiểu Triệu trông như đứa con nít, sức lực lại chẳng thua người lớn.

Cõng Tần Lộ chạy trốn mà cậu ta vẫn thoăn thoắt như bay.

Chẳng mấy chốc đã tới bờ biển, thầy Tiểu Triệu cõng Tần Lộ nhảy thẳng xuống biển.

Ngay lúc lao mình xuống, đôi chân cậu ta lại hóa thành chiếc đuôi dài phủ đầy vảy đen.

Có lẽ vì đã biến dị thành người cá, nên vừa chạm nước biển, cô đã thấy dễ chịu vô cùng, hệt như được ngâm mình trong bồn tắm spa muối biển.

Tần Lộ nhận ra khả năng bơi của mình cũng tiến bộ bất ngờ, chỉ cần làm quen một chút, cô đã nhanh chóng theo kịp.

Thầy Tiểu Triệu giữ nhịp bơi đều đặn, lặn sâu vào lòng biển...

Một lúc sau, Tần Lộ phát hiện phía sau có mấy người cá đuôi đen đang bơi theo, chắc là những người vừa thoát khỏi l*иg đã đuổi kịp.

Không biết đã bơi bao lâu, đến khi bảy vầng mặt trời nơi chân trời lại mọc lên, họ cuối cùng cũng tới được một hòn đảo giữa biển.

Khác với hòn đảo người cá đuôi bạc phủ đầy sương mù trước đó, nơi này lại là núi non xanh biếc, khắp núi mọc đầy những loài cây cao lớn không gọi được tên, toát lên vẻ hoang sơ nguyên thủy.

Mà lúc này, những người cá theo kịp Tần Lộ đến đây chỉ còn lại ba người, trong đó có cô bé mặt tròn kia.

Chỉ tiếc là họ không thể nói được như Tần Lộ, sức lực cũng đã cạn kiệt, nhìn thấy họ lên bờ chỉ biết sốt ruột kêu lên những tiếng ư ư a a.

Tần Lộ thấy rõ thầy Tiểu Triệu không muốn lo cho bọn họ, chỉ lo cõng cô rời đi, cô đành quay đầu nói với cô bé mặt tròn: "Các em cứ đợi ở đây trước, chị sẽ nghĩ cách."

Cô bé mặt tròn vừa nghe xong liền lập tức lộ ra vẻ tội nghiệp đầy hy vọng, khiến Tần Lộ không hiểu sao lại nhớ đến chú chó Corgi của mình.