Chương 14: Ích kỷ

Tần Lộ khẽ hít một hơi thật sâu: "Còn thứ gì đáng sợ hơn cả quái vật người cá nữa sao?"

Thầy Tiểu Triệu khẽ gật đầu nói: "Chúng gọi là U Hành, một giống loài trí tuệ trên lục địa này, vừa mạnh vừa tàn bạo đến cực điểm, từ xa xưa, người Hải Quốc từng đại chiến với chúng, suýt nữa khiến cả lục địa này diệt vong, sau cùng, hai tộc ký hiệp ước đình chiến, nhưng người Hải Quốc phải dâng mỡ người cho chúng mỗi năm để giữ hòa bình. Bao năm nay, họ luôn chọn những người già yếu làm vật tế, chỉ là dạo gần đây, những người từ thế giới các cô bị cuốn sang đây nhiều hơn, trở thành nguyên liệu lý tưởng để luyện mỡ, giúp người Hải Quốc tạm thoát khỏi hiểm họa."

Nghe đến đây, Tần Lộ không kìm được nỗi ghê tởm dâng đầy trong lòng: "Đây rõ ràng là gϊếŧ người! Cái thứ mỡ người quái quỷ ấy là cái gì chứ! Chẳng lẽ nếu không ăn nó, bọn họ sẽ chết sao?"

Thầy Tiểu Triệu khó hiểu liếc nhìn cô một cái: "Chuyện này thì có gì kỳ lạ? Chẳng phải thế giới của các cô cũng rất bình thường sao? Những người tự xưng là ‘tín đồ ẩm thực’ kia đâu phải vì thiếu ăn, nhưng chẳng phải họ cũng vì cái gọi là cao lương mỹ vị, để thỏa mãn khẩu vị mà ra sức tàn sát các sinh vật khác đó sao?"

Tần Lộ nhất thời không biết nói gì.

Đây đâu còn là Trái Đất, mà với sinh vật ở nơi này, con người chẳng hề cao quý hơn bất kỳ loài nào.

Những gì họ làm cũng tàn nhẫn, ích kỷ chẳng khác gì loài người.

Nói tới đây, thầy Tiểu Triệu lại khẽ thở dài, giọng thoáng chút tiếc nuối: "Thật ra tôi cũng chẳng hiểu nổi mỡ người có gì mà ngon, ở thế giới của các cô còn bao nhiêu món ngon kia mà, bánh ngọt với trà sữa đều tuyệt, vậy mà tôi vẫn chưa kịp thưởng thức hết..."

Nói tới đây, thầy Tiểu Triệu thèm nhỏ dãi, dáng vẻ khao khát ấy lại vô tình để lộ chút hồn nhiên hiếm hoi của một đứa trẻ.

Nhưng Tần Lộ lại thấy lời cậu ta nói có điểm không đúng.

Nếu bảo những người kia đều vì nhảy xuống biển hay rơi vào trạng thái suy sụp khiến sóng não vô tình trùng khớp với khe nứt không gian mới thành thế này, thì cô rõ ràng đâu có thuộc trường hợp đó!

Dù xét ở phương diện nào, cô đều là người yêu đời, đấu với trời đất, đấu với cha, đấu với mẹ kế, làm gì cũng thấy thú vị vô cùng, chưa từng có lúc nào buồn bã hay mất trí.

Thầy Tiểu Triệu nghe cô chất vấn, chỉ thản nhiên đáp: "Cô không giống bọn họ..."

Sau đó cậu ta không nói thêm gì nữa.

Trời lúc này đã tối mịt, đám người cá đuôi bạc chắc cũng đã yên giấc.

Nếu không nhanh chóng tìm cách thoát thân, e rằng cả hai sẽ bị bắt đem nấu lấy mỡ.

Chiếc l*иg này tuy chắc chắn, nhưng cậu ta đã có chuẩn bị từ trước.

Không rõ cậu lấy từ đâu ra một khúc xương đã được đυ.c sẵn lỗ, rồi đưa lên miệng thổi.

Tần Lộ chẳng nghe thấy âm thanh nào phát ra từ cây sáo xương ấy, nhưng chỉ một lát sau, từ bờ biển phía xa đã có mấy sinh vật to lớn, trông như những con rắn nước, trườn tới.

Chỉ là, trên da những con rắn nước này dường như tiết ra một thứ dịch nhầy ăn mòn.

Đá ở nơi chúng bò qua kêu răng rắc rồi bốc lên làn khói mỏng.

Những con rắn nước bò tới trước chiếc l*иg nhốt Tần Lộ và thầy Tiểu Triệu, rồi quấn quanh cái l*иg đầy gai nhọn.

Chẳng mấy chốc, chúng đã ăn mòn cái l*иg, tạo thành một lỗ lớn.

Nhưng giờ Tần Lộ không còn chân, cho dù có ra khỏi l*иg cũng chỉ có thể bò lê trên mặt đất.

Thầy Tiểu Triệu nhẹ nhàng nhảy lên.

Trong lúc nhảy, đuôi cá đã biến thành đôi chân, chỉ là trên đôi chân ấy vẫn phủ đầy những vảy đen.