Lúc bị lôi lên khỏi mặt biển, cô trông thấy bảy mặt trời treo lơ lửng trên đường chân trời, bảy quả cầu rực sáng khiến cô sững sờ.
Đây... tuyệt đối không phải Trái Đất mà cô từng biết.
Lúc này cô chợt nhớ ra, khi vừa mới biến đổi, rõ ràng chiếc đuôi của cô vẫn còn màu vàng nhạt, sao sau khi ăn miếng thịt thầy Tiểu Triệu đưa, nó lại biến thành màu đen?
Nếu cậu bé người cá này là dân bản địa ở đây, tại sao còn phải đồng bộ sóng não để điều khiển thầy Triệu, nhằm ngăn cô đến gần nước?
"Cậu từng nói, cậu và mẹ tôi từng quen biết nhau từ trước..." Thế nhưng thầy Tiểu Triệu rõ ràng chẳng còn hứng thú giải thích thêm.
Cậu ta khẽ vẫy chiếc đuôi đen, hất cằm nói: "Đừng hỏi lắm thế, tóm lại cô chỉ cần tin tôi đang muốn giúp cô, ở lục địa này có chín mặt trời, nhưng cứ một thời gian, số lượng mặt trời lại thay đổi. Khi bầu trời chỉ còn một mặt trời, đó là lúc xoáy không gian bắt đầu đảo ngược, mở ra lối thông giữa nơi này và thế giới của cô, đó cũng là cơ hội duy nhất để cô trở về, giờ trước hết phải tìm cách thoát khỏi đây, đến nơi an toàn rồi chờ thời cơ đưa cô về."
Tần Lộ đương nhiên cũng sốt ruột muốn mau chóng trở về.
Cô đã rút vốn khỏi tập đoàn, trước mắt còn mấy thương vụ thu mua quan trọng đang chờ cô quyết định.
Nếu cứ thế mà mắc kẹt ở đây, biến thành một con cá, chẳng phải anh trai cô sẽ bị mẹ con Tân Nhu mặc sức ức hϊếp sao?
Giờ thầy Tiểu Triệu đã thẳng thắn bày tỏ thiện ý, nói rõ muốn giúp cô trở về, Tần Lộ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng đều là người cá, sao bọn đuôi bạc lại muốn bắt chúng tôi?"
Thầy Tiểu Triệu khẽ cười, kín đáo tỏ ý “các cô không giống họ”.
Cậu ta chỉ vào những người đuôi đen xung quanh đang mê man ngủ, hỏi: "Cô có biết vì sao bọn họ lại tên là Tiềm Hành Giả không?"
Tần Lộ nghĩ chắc hoàn cảnh của những người kia cũng giống mình thôi, đều là không hiểu sao lại rơi xuống biển, rồi bị cuốn vào xoáy không gian mà đến đây.
Nhưng thầy Tiểu Triệu nói tiếp: "Trong số bọn họ, mười người thì có đến chín người vì đủ mọi lý do mà không cẩn thận rơi xuống biển, khi các người rơi vào giai đoạn suy sụp cảm xúc hoặc rơi vào một số trạng thái tinh thần đặc biệt, sóng não sẽ thay đổi. Một số người có thể chất đặc biệt, tần số cộng hưởng lại rất gần với xoáy không gian, nếu lúc đó họ ở gần vùng từ trường xoáy, thì rất dễ vô tình bị hút sang đây."
"Bọn họ bị tập hợp lại trong hang động ở vách núi ngoài biển khi nãy, sau đó bị ngâm trong một loại nước biển đặc biệt, cuối cùng biến dị thành người cá đuôi đen. Người cá đuôi đen là loài hạ đẳng ở nơi này, trong mắt dân Hải Quốc, chúng chẳng khác gì trâu bò lợn ngựa ở thế giới loài người các cô, những người bị cuốn đến đây, đợi khi nuôi cho thật béo, cũng chính là lúc bị đem ra gϊếŧ thịt. Tôi nghĩ đến lúc đó, bọn họ chắc chắn sẽ hối hận vì đã bất cẩn rơi xuống biển như vậy."
Tần Lộ khẽ nhíu mày: "Ý cậu là, đám người đuôi bạc đó đều là quái vật ăn thịt người sao?"
Thầy Tiểu Triệu lắc đầu: "Chẳng phải cô từng đọc nhiều sách cổ rồi sao? Hẳn cô đã nghe chuyện khi Tần Thủy Hoàng được mai táng, sách xưa có chép: ‘Dùng mỡ người cá làm đèn, đốt mãi không tắt’? Về sau người ta giải thích đó thật ra là mỡ cá kình, nhưng rất có thể loại dầu ấy vốn được luyện từ mỡ người cá, người xưa cứ tin rằng đèn đốt bằng loại dầu này sẽ giúp trường sinh bất lão, nhưng thực ra chỉ là chuyện hoang đường, mỡ người cá thật ra chỉ là món ăn bổ dưỡng mà lũ sinh vật đáng sợ khác trên lục địa Phí Thổ vô cùng ưa thích."