Chẳng mấy chốc, một âm thanh vang lên, tựa như tiếng tù và quyện cùng tiếng sóng vỗ êm đềm.
Đám người cá đuôi đen dần nặng trĩu mí mắt, lịm dần vào cơn mê.
Chỉ còn Tần Lộ và cậu bé kia ngơ ngác nhìn nhau.
Có lẽ vì tin vào những chiếc l*иg sắt đầy gai nhọn cùng tiếng tù và thôi miên, nên chẳng ai canh chừng đám người bị gọi là Tiềm Hành Giả như họ.
Đợi xung quanh không còn bóng dáng người cá đuôi bạc, cậu bé ghé sát Tần Lộ, nói nhỏ: "Cô thử đi, bây giờ nói được chưa?"
Tần Lộ thử khẽ hắng giọng rồi hỏi: "...Cậu... cậu là ai?"
Giọng nói ban đầu còn khàn đặc như vừa tỉnh sau cơn say.
Nhận ra mình nói được, Tần Lộ liền hỏi dồn dập: "Tôi... sao tôi lại thành ra thế này? Đây rốt cuộc là đâu?"
Cậu bé người cá trừng mắt nhìn Tần Lộ, ánh mắt sâu thẳm, giọng điệu già dặn hẳn lên: "Còn mặt mũi mà hỏi à! Chẳng phải tôi đã bảo cô tránh xa những nơi có nước rồi sao?"
Nghe cậu ta nói thế, Tần Lộ nhìn cậu bé bằng ánh mắt nghi hoặc: "Cậu... tôi đã từng gặp cậu sao?"
Cậu bé vẫn nhìn cô chăm chăm, còn Tần Lộ thì nhíu chặt mày.
Cuối cùng, cô buột miệng hỏi, mặc cho trí tưởng tượng bay xa: "Cậu... cậu là thầy Triệu ư?"
Tuy câu hỏi có hơi táo bạo, nhưng khi thấy cậu bé kia nghiêm nghị gật đầu một cái, Tần Lộ vẫn không kìm được rít vào một hơi lạnh.
"Sao ông lại biến thành nhỏ xíu thế này?"
Đôi mắt thầy Triệu thoáng trợn lên, rõ ràng không hài lòng khi bị gọi là “nhỏ”, chỉ nói đơn giản: "Đây không phải thế giới của cô, mà là một lục địa khác thông với thế giới cô từng sống, tên là Phì Thổ, thân xác thật của tôi không thể sang đó, chỉ đành tạm điều khiển một người có tần sóng não gần giống mình... Chỉ tiếc vẫn không kịp ngăn cô lại..."
Nếu không phải vì trên người mọc ra cái đuôi, với tính khí của Tần Lộ, cô đã cho thằng nhóc một phát vào đầu để nó khỏi lải nhải bậy bạ rồi.
Nhưng bây giờ, cô chỉ còn cách nín thở lắng nghe, cố hết sức để theo kịp lời của thầy Tiểu Triệu.
"Vốn dĩ thế giới của các cô với nơi này nước sông không phạm nước giếng, chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng thỉnh thoảng vào những thời điểm đặc biệt, sẽ có người bị cuốn qua xoáy không gian giữa hai thế giới rồi rơi lạc tới đây. Có lẽ gen của loài người các cô khá giống với người Hải Quốc ở nơi này, nên khi bị nước biển thấm vào, sẽ biến đổi thành dáng dấp giống họ, người ở đây gọi những kẻ như cô là Nhân Diện Nghê* (Người mặt người, đuôi kỳ giông)."
*Kỳ Giông là khứa này nè.
"Nhân Diện Nghê à?" Tần Lộ nghe cái tên này thấy có chút khó chịu, trong đó phảng phất một kiểu khinh miệt và coi thường, như thể sinh vật bậc cao đang nhìn xuống lũ sinh vật hạ đẳng.
Thầy Tiểu Triệu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cô đã từng đọc mấy cuốn cổ thư như Sưu Thần Ký hay Sơn Hải Kinh chưa?"
Tần Lộ gật đầu.
Hai cuốn sách ấy vốn chẳng phải thứ thích hợp để đọc trước khi ngủ, nhưng hồi bé, mẹ cô vẫn thường kể cho cô và anh trai nghe đủ chuyện yêu quái, dị thú trong đó.
"Thật ra, vùng đất mà các sách cổ gọi là ‘Uất Thủy Chi Nam’ hay ‘Đông Hải’ chính là nơi này, ngày xưa, hai thế giới từng giao nhau thường xuyên hơn, có lẽ những sinh vật kỳ lạ ngoài sức tưởng tượng ở đây đã để lại ấn tượng sâu sắc trong ký ức của tổ tiên các cô... Dĩ nhiên, trong truyền thuyết phương Tây, nơi này lại có một cái tên khác... Họ gọi nó là Atlantis."
Atlantis là nền văn minh đã mất mà gần như ai trên Trái Đất cũng từng nghe qua.
Chỉ là Tần Lộ tuyệt đối không ngờ được rằng chính mình lại bị biển cuốn thẳng tới vùng đất trong truyền thuyết này.
Tần Lộ im lặng.