Và cái giọng khàn khàn khó nghe đó vẫn tiếp tục nói: "Nghe đây, các ngươi những Tiềm Hành Giả, hãy ngoan ngoãn chui vào lưới đi, nếu không thì sẽ ta gϊếŧ từng đứa một!"
Ngay sau đó, từ góc cua, Tần Lộ kinh hãi nhìn thấy vô số xúc tu khổng lồ bất ngờ trồi lên, quấn chặt từng người cá rồi lôi tuột đi.
Tiếng kêu gào thảm thiết từ gần đó vọng tới, Tần Lộ cúi đầu nhìn cánh tay mình.
Vừa nãy, cô bị mỏm đá sắc nhọn rạch một đường, máu chảy ra lại là màu xanh thẫm.
Cơn đau nhức nhối khiến cô chẳng thể phớt lờ, mọi chuyện không phải ảo giác, mà là sự thật hiển hiện trước mắt.
Rốt cuộc, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Khi trong hang vẫn vang vọng những tiếng kêu khóc thê lương, cậu bé người cá đã lặng lẽ lôi từ chiếc túi đeo bên người một miếng thịt đã hơi thối rữa, rồi đơn giản dặn cô: "Mau ăn đi."
Tần Lộ trợn tròn mắt.
Trước đây khi du học nước ngoài, cô cũng từng cắm trại giữa rừng, nhưng nào đã từng rơi vào cảnh phải ăn đến cả thứ thịt đã thối rữa thế này đâu!
Có lẽ nhìn ra được Tần Lộ không muốn ăn, cậu bé kia khẽ nói: "Nếu cô muốn sống thì mau ăn đi, nếu không lát nữa có kẻ phát hiện ra đuôi cá màu vàng của cô, cô sẽ sống không bằng chết..."
Trong lúc nói chuyện, tiếng ồn ào mỗi lúc một gần hơn.
Tần Lộ không còn thời gian để do dự nữa.
Tình cảnh trước mắt đã đủ tệ rồi, cô đành tin vào cậu bé ấy, đưa tay nhận lấy miếng thịt và thử cắn một miếng nhỏ.
Miếng thịt nhìn bên ngoài không mấy bắt mắt, nhưng cho vào miệng, Tần Lộ lại cảm nhận được vị mềm ngọt lạ thường, hương vị ấy có chút gì đó giống với mùi vị của sầu riêng...
Tần Lộ cẩn thận nuốt miếng thịt trong miệng.
Chẳng mấy chốc, chiếc đuôi cá ánh vàng nhạt của cô từ từ sẫm lại, biến thành màu đen tuyền, chẳng khác gì những người cá kia.
Ngay lúc đó, một chiếc xúc tu bất ngờ thò tới, cuốn chặt lấy hai người đang trốn trong góc rồi giật mạnh lôi ra ngoài.
Lần này, Tần Lộ cuối cùng cũng nhìn rõ tình cảnh trong hang.
Ngoài cửa hang, dưới làn nước biển xanh thẫm, từng chiếc xúc tu khổng lồ vươn ra, còn trên lưng con quái vật mình thô nhám như da cá sấu, nửa thân nổi trên mặt nước, có mấy người cá đuôi bạc đang ngồi.
Cũng là quái vật, nhưng trên gương mặt những người cá đuôi bạc kia lại hiện rõ vẻ kiêu căng, nhìn bọn người cá đuôi đen bị nhốt trong lưới sắt chẳng khác nào nhìn rác rưởi.
Tần Lộ cũng bị lôi vào trong lưới, còn cậu bé kia thì vẫn nắm chặt lấy tay cô không buông.
Con quái vật ẩn dưới đáy biển, bắt hết đám người cá đuôi đen trong hang liền quay đầu, bơi về phía vùng biển xa chìm trong màn sương trắng.
Một người cá đuôi bạc trông lớn tuổi hơn, ngồi trên lưng con quái vật, lên tiếng hỏi: "Cả hai đã nhìn rõ chưa? Lần này trong đám Tiềm Hành Giả có đứa nào đuôi vàng không?"
Hai người cá đuôi bạc trẻ hơn đáp: "Không có, đều là đuôi đen cả, nhưng số lượng khá nhiều, chắc cũng đủ để giao nộp rồi."
Tần Lộ bị nhốt trong lưới sắt, căng mắt quan sát giữa dòng nước biển đang tràn ngập bốn phía.
Nhưng xung quanh chỉ là biển cả mênh mông, chẳng thể nào nhận ra phương hướng.
Chỉ khi trong màn sương mù hiện ra một hòn đảo hoang lổn nhổn những tảng đá kỳ dị, con quái vật kia mới dừng lại.
Tần Lộ áp sát vào lưới, trông thấy ba người cá đuôi bạc kia hóa ra đôi chân dài rồi nhảy lên bờ, đi về hang đá phía xa.
Đám người cá đuôi đen trong lưới cũng bị kéo lên bờ, rồi tách ra nhốt vào từng chiếc l*иg sắt riêng.
Tần Lộ bị nhốt cùng cậu bé và hai người cá trung niên chừng bốn, năm mươi tuổi.
Gương mặt đầy nếp nhăn vì sương gió của họ hiện rõ vẻ bàng hoàng, hoảng sợ.