"Hãy nhớ kỹ, trong ba năm tới, tuyệt đối đừng lại gần bất kỳ nguồn nước nào!"
Thầy phong thủy Triệu được Tần Chính Niên mời với giá cao nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tiếc rằng dáng vẻ lúng túng khi ăn đã phần nào làm mất đi phong thái của một đại sư.
Hơn một nửa đĩa bánh quy nấm truffle trên bàn trà đã bị ông ấy ăn sạch.
Trên chòm râu dê vẫn còn vướng vài mẩu vụn bánh nhỏ.
Vừa nghe câu ấy, Tần Lộ lập tức hiểu ra một chuyện…
Tập đoàn Tần Thị vừa công bố chiến lược mở rộng mạnh vào ngành thủy sản, thì lập tức có người được mời đến phán rằng cô “kỵ nước”.
Không phải rõ ràng đang mượn cớ mê tín để loại cô khỏi nhóm phát triển mảng thủy sản sao?
Nhìn dáng vẻ trầm tư của Tần Chính Niên sau lời phán ấy, Tần Lộ thầm hiểu...
Haiz, người cha mê tín của cô thật sự đã tin rồi.
Ngồi bên cạnh cha cô, Tân Nhu cũng nhanh chóng bày ra dáng vẻ lo lắng, quan tâm: "Tiểu Lộ, con nghe thầy nói rồi đó, dạo này con định sang Bắc Mỹ khảo sát thị trường thủy sản, còn phải đến nhiều trang trại nuôi hải sản nữa. Vậy chẳng phải suốt ngày đều tiếp xúc với nước sao? Chính Niên, em thấy... hay là để người khác đi thay thì hơn."
Tân Nhu nhỏ hơn Tần Chính Niên năm tuổi, vẻ ngoài trông còn trẻ hơn cả tuổi thật.
Bà ta luôn giữ dáng vẻ dịu dàng, cùng chất giọng mềm mại đặc trưng của phụ nữ miền Nam, khiến người khác khó lòng nặng lời với mình.
Tần Lộ khẽ bắt chéo đôi chân dài của mình.
Đôi giày cao gót hoàng kim cao tám phân càng tôn lên nước da trắng ngần như ngọc và dáng vóc mảnh mai, quyến rũ của cô.
Cô khẽ luồn tay vuốt lại mái tóc dài, giọng điệu chậm rãi: "Vậy định để ai đi?"
Thấy Tần Lộ dường như đã đồng tình với ý kiến mình đưa ra, Tân Nhu lập tức quay sang nói với Tần Chính Niên: "Có thể để Tần Tụng đi mà, dạo này Tiểu Tụng rất chăm chỉ. Nghe nói tập đoàn đang có ý định thu mua công ty thủy sản lớn nhất Bắc Mỹ, nó còn chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhân cơ hội này, em nghĩ anh nên để nó ra ngoài rèn luyện một phen."
Tần Tụng là con trai ruột của Tân Nhu, cũng chính là đứa con riêng mà bà ta sinh ra khi còn là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của Tần Chính Niên năm xưa.
Tính theo tuổi tác, Tần Lộ còn phải gọi Tần Tụng một tiếng “anh hai”.
Nghe đến đó, Tần Lộ khẽ nở nụ cười dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ sắc sảo thường ngày, giọng nói cũng mềm hẳn đi: "Dạ được, con sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba."
Nhà họ Tần hiện sở hữu tập đoàn sản xuất thịt lớn nhất trong nước.
Từ thịt đã chế biến đến thực phẩm tươi sống, sản phẩm của họ được xuất khẩu sang hàng chục quốc gia.
Họ còn có hệ thống trang trại nuôi trồng quy mô khổng lồ, và với giá trị tài sản này, Tần Chính Niên đã được đưa vào danh sách tỷ phú ở nước ngoài.
Nhưng nếu quay ngược lại ba mươi năm trước, ông ta cũng chỉ là một sinh viên nghèo, thi đỗ đại học từ một vùng quê heo hút.
Mẹ ruột của Tần Chính Niên năm nay đã tám mươi tuổi, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại rằng, năm xưa chính vì ông nội đã chuyển mộ tổ của gia đình về đúng long mạch, nên mới phù hộ cho cậu út là Tần Chính Niên trở nên có bản lĩnh như vậy, một bước phất lên thành đại gia sở hữu khối tài sản hàng tỷ.
Thế nên Tần Chính Niên rất tin lời bà mẹ mù chữ của mình.
Dù sao thì chuyện tổ tiên phù hộ cũng nghe dễ chấp nhận hơn nhiều so với việc ông ta từng phải cưới một người đàn bà lớn hơn mình mười sáu tuổi.
Sau đó mới có được khoản tiền đầu tiên trong đời.