Chương 5

Cô biết đêm nay người nhà họ Trần sẽ ở lại chùa để túc trực bên người đã mất. Và đây cũng chính là cơ hội duy nhất để cô tiếp cận Ngang Uy.

Màn đêm buông xuống như tấm lụa đen phủ lên từng bức tường vàng son của ngôi chùa. Đại Linh lặng lẽ rời khỏi điện thờ, cô len qua lối sau, trốn vào bụi cây gần dãy phòng khách - nơi Ngang Uy đang nghỉ ngơi.

Chùa Phật Nằm tuy có khuôn viên rộng lớn, nhưng kiến trúc lại được tối giản đến lạ. Ngoài tháp Phật và điện thờ chính, chỉ còn vài điện nhỏ cùng những lối đi hẹp đan xen giữa khoảng sân. Đại Linh đánh cược rằng Ngang Uy nhất định sẽ đi dạo quanh hồ sen, vì đây là nơi yên tĩnh nhất và cũng gần phòng của anh hơn bất kỳ chỗ nào khác.

Gần nửa đêm, căn phòng khách bất chợt sáng đèn. Ánh đèn bên trong hắt lên bóng hình hai gã vệ sĩ to cao đứng trước cửa. Chẳng bao lâu, ánh đèn vụt tắt, Ngang Uy từ trong phòng bước ra. Đại Linh nghe rõ giọng nói trầm khàn của anh căn dặn hai tên vệ sĩ không cần đi theo. Cả ngày đã tụng kinh mệt mỏi, anh muốn ra ngoài đi dạo để thư giãn.

Bên ngoài chùa đã có cảnh sát canh giữ, chẳng lo xảy ra chuyện nguy hiểm. Hơn nữa, lịch trình ban ngày dồn dập khiến ai nấy đều mệt mỏi. Hai gã vệ sĩ cũng chỉ trả lời “vâng” cho có, rồi quay trở lại bên trong tìm ghế ngồi nghỉ.

Trước khi Ngang Uy đến gần, Đại Linh đã lặng lẽ cởi bỏ lớp áo thiền cũ kỹ, nặng nề trên người. Ánh trăng xuyên qua lớp lụa mỏng, loang dần trên làn da trắng ngần, như ánh bạc phủ lên mặt hồ trong đêm.

Đại Linh gỡ chiếc mũ trùm đầu, từng lọn tóc buông xuống như thác đổ, phủ tràn đến thắt lưng. Ngón tay mảnh khảnh siết lấy chuỗi tràng hạt, ánh mắt lướt qua bóng dáng mơ hồ của người đàn ông. Rồi trong khoảnh khắc, cô lao mình xuống hồ, giống như cánh hoa lìa cành, lại như ánh trăng vỡ tan trong làn nước.

Đại Linh từng bỏ không ít thời gian tập luyện để có thể nín thở dưới nước trong vòng hai phút rưỡi. Nhưng lần này, mục đích của cô không phải để thử thách bản thân mà là để thu hút sự chú ý của Ngang Uy.

Sinh ra trong vũng bùn, tưởng chừng số phận đã sắp đặt cho cô một cuộc đời tăm tối, nhưng ông trời lại cho cô một gương mặt đẹp đến mê hồn. Chị Hoa từng nói: “Với đàn bà, chẳng có thứ vũ khí nào sắc bén hơn cơ thể. Trong nghề này, nếu thân xác không thể đổi lấy được tiền hay quyền, thì cũng chỉ là một món đồ rẻ mạt mà thôi.”