Thời Khuyết được xưng thiên tài của giới tu tiên, là đóa cao mọc trên đỉnh núi cao mà thế gian công nhận.
Y mang dung mạo như thần tiên, tính tình ôn hòa, chỉ cần từng gặp y một lần thì y sẽ không bao giờ quên tên người đó.
Khi được giao nhiệm vụ chỉ dạy cho tiểu sư muội có thiên phú đặc biệt, Thời Khuyết dốc lòng truyền dạy. Sư muội xuất thân phàm nhân, tính tình nhút nhát, Thời Khuyết luôn bao dung những lỗi lầm của nàng, làm tròn mọi việc mà một sư huynh nên làm.
Thế nhưng sư muội ấy lại là một đứa trẻ kỳ lạ.
Nàng luôn lẽo đẽo theo sau hoặc trốn trong góc, chưa từng rời khỏi phạm vi quanh Thời Khuyết dù chỉ một khắc.
Mọi người đều nói sư muội này khiến người ta rợn tóc gáy, bảo Thời Khuyết nên mau đưa nàng trở về chỗ sư tôn.
Cho đến một ngày, Thời Khuyết không thấy bóng dáng sư muội đâu. Khi tìm được nàng, nàng lại đang nói chuyện… với không khí.
“Kiểu người biếи ŧɦái khó diễn quá, ai cũng nói ta bị thần kinh.”
“Vị sư huynh kia không thay đổi được đâu, mau cho ta trở về đi!” … Đông Chiêm vừa tăng ca xong thì xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên.
Hệ thống nói: [Ngươi phải khiến nhân vật chính của truyện này sụp đổ hình tượng.]
Rồi lại nói: [Tốt nhất nên diễn vai si mê đến biếи ŧɦái trong nguyên tác.]
Đông Chiêm đành cắn răng làm, ban ngày bám theo, ban đêm rình trộm, bị phát hiện thì nghẹn ngào nói mình chỉ muốn nhìn sư huynh.
Các đồng môn đều bị nàng dọa cho khϊếp sợ, trông thấy từ xa đã tránh đi vòng khác.
Nhưng dù Đông Chiêm có làm gì quá phận, người trong cuộc vẫn chỉ dịu dàng thở dài: “Sư muội đừng hoảng, ta sẽ không rời đi.” …
Theo thời gian, Đông Chiêm phát hiện nhiệm vụ này không thể nào hoàn thành được.
Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, nàng luôn cảm nhận được ánh mắt âm trầm dán chặt lên người mình như bóng ma không rời.
Nhiệm vụ thất bại, bởi chẳng ai có thể khiến ác quỷ đã ô uế sa đoạ lần nữa.
Nàng không còn liên lạc được với hệ thống, chỉ nghe bên tai vang lên giọng nói ôn hòa quen thuộc: “Sư muội đang tìm ai? Ta ở đây rồi.”