Chương 5

Khi về nước, thời tiết đã hơi ấm lên. Máy bay lướt qua đường chân trời rồi chậm rãi dừng lại.

Trời xuân sáng rực, đất trời một màu xanh mới, không khí ấm áp vừa phải, không nóng cũng chẳng lạnh.

“Vụ hotsearch đó, em nghĩ cách nhờ người đè xuống đi, ví dụ tung tin ảnh hậu Lạc Nghiên sắp kết hôn gì đó, chuyển hướng dư luận một chút.” Giọng Dương Yến đầy ẩn ý, nói rồi còn liếc cô một cái như ám chỉ.

Nhờ ai đè?

Dĩ nhiên là “người ấy” rồi.

Cô đại khái cũng đoán được Khương Trà có quen biết với một nhân vật lớn trong giới, nếu không thì sao có thể chỉ nhờ một tấm hình mà được ra mắt nhanh và đơn giản đến thế. Đôi khi cô cũng nhận được mấy cuộc gọi “từ cấp trên” với lời nhắn nhủ phải quan tâm, chăm sóc Khương Trà, chỉ là chẳng bao giờ biết người “cấp trên” ấy thật ra là ai. Hỏi khéo bao lần, Khương Trà chỉ cười như đang giấu mật ngọt trong lòng, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ.

“Lạc Nghiên sắp kết hôn à, em biết rồi.” Khương Trà mím môi cười, gật đầu, vành tai hơi ửng đỏ.

“Còn cái người ấy của em.” Dương Yến nói: “Đừng quá để tâm. Trong giới này là thế, ai cũng chỉ vui chơi thôi, em mà thật lòng là chịu thiệt đấy.”

Khương Trà vẫn gật đầu, như con gà mổ thóc.

Dương Yến nhìn là biết ngay, cô chẳng nghe lọt tai câu nào, đành kéo mặt nạ ngủ lên che mắt, không muốn nghĩ nữa.

Trên máy bay không có sóng. Suốt chuyến đi, Khương Trà ngồi nghe quản lý dằn mặt đủ điều. Đến khi máy bay vừa hạ, tín hiệu khôi phục, cô lập tức bật điện thoại, mở WeChat.

Tin nhắn được trả lời rồi!

Đầu ngón tay cô hơi run, lạnh đến mức tê cứng, hơi cắn môi, hàng mi dài chớp chớp rồi mở ra.

Bên dưới tấm ảnh Khương Trà gửi, chỉ có ba chữ ngắn ngủi: “Trông cũng đẹp.”

Kéo xuống nữa — không có gì thêm.

Nhưng chỉ nhìn ba chữ ấy thôi, môi Khương Trà đã cong lên, ánh mắt sáng rỡ như có sao rơi trong lòng, nụ cười trên môi không sao nén được.

Từ trước tới nay, trò chuyện giữa cô và Kỷ Phạm vẫn thế — lịch sử trò chuyện toàn một màu xanh (tin nhắn của cô), còn màu trắng (tin trả lời của Kỷ Phạm) ít đến đáng thương.

Nhưng chỉ cần như vậy, cô cũng đã thấy đủ rồi.

Nhân lúc quản lý không chú ý, Khương Trà nhanh tay gõ tiếp vài dòng:

[Chiều nay về nhà không? Em nấu canh cho chị nhé.]

[Gửi chị một trái tim nhỏ]

Nhìn hình con mèo con dễ thương trong khung chat, cô bỗng thấy ngượng, liền vội thoát ra.

Không nên kỳ vọng quá nhiều, cô tự nhủ.

Kỷ Phạm bận như thế, hơn nữa đối phương từng nói rồi — không phải lúc nào cũng nhìn điện thoại, chỉ trả lời khi thật cần thiết.

Dẫu vậy, cô vẫn không kiềm được đôi khi suy nghĩ vẩn vơ.

Rốt cuộc, chị ấy xem mình là gì?

Bạn gái?

Hay chỉ là một người tình được bao dưỡng?

Dù là gì đi nữa, Khương Trà cũng không thể từ chối.

Bởi người đó… chính là người cô đã âm thầm yêu suốt bao năm trời. Chỉ cần được ở gần thêm một chút, cô cũng thấy đủ rồi. Khương Trà hiểu rõ — cô không nên quá tham lam.