Khi ấy có một hoạt động hợp xướng bài hát quân đội.
Và Kỷ Phạm đã xuất hiện vào lúc đó.
Ngày hôm ấy, Kỷ Phạm mặc một chiếc áo khoác dài, kẹp dưới cánh tay là một tạp chí kinh tế. Cô chỉ định đi ngang qua sân tập, nhưng lại bị người chỉ huy bên hợp xướng gọi lại.
“Tiền bối!”
Kỷ Phạm quay đầu: “?”
“Giúp chúng tôi chút đi.” Một cậu học trưởng trên vừa nói vừa xoa tay.
Hóa ra học trưởng ấy phụ trách luyện tập hợp xướng cho lớp Khương Trà để tham gia cuộc thi toàn trường.
Nhưng lớp này dường như đã gom đủ nguyên một đội ngũ thảm họa âm nhạc của cả khoa, hát quân ca mà giống như đang… khóc tang. Học trưởng gào đến kiệt sức, nên vừa thấy Kỷ Phạm liền kéo cô lại nhờ giúp.
Lúc đó Kỷ Phạm đang học năm tư, bận tối mặt tối mũi. Cô vốn định từ chối, nhưng vô tình liếc vào hàng dài sinh viên năm nhất đang đứng thẳng tắp và bước chân của cô bỗng dừng lại.
Khương Trà biết rất rõ, cái liếc mắt vô tình đó… chính là nhìn mình.
Tim cô lập tức nhảy lên tận cổ, đầu óc “bùm” một tiếng, nghĩ thầm: Tiền bối nhận ra mình sao? Chị ấy còn nhớ mình không?
Cô nhìn Kỷ Phạm, mặt đỏ bừng vì căng thẳng.
Còn Kỷ Phạm thì nhìn Khương Trà, khóe môi khẽ cong, và bất ngờ… đồng ý.
Kỷ Phạm từng học rất nhiều nhạc cụ: piano, violin, viola, flute… chỉ cần hứng thú là cô học hết. Cô còn từng làm chỉ huy của dàn nhạc giao hưởng trong khoa. Học trưởng tin chắc cô có thể kéo cả lớp khỏi con đường càng hát càng sai nhịp.
Học trưởng nhường vị trí cho Kỷ Phạm.
Kỷ Phạm vừa đứng lên phía trước đội hình, lập tức kéo theo một loạt tiếng bàn tán nhỏ.
“Đàn chị đó là ai thế?”
“Trời ơi xinh quá! Khí chất đỉnh thật!”
“Có ai lục lại nhóm hợp xướng xem có số QQ của chị ấy không?”
“Hình như chị ấy không trong nhóm? Cũng không phải người phụ trách, chắc chỉ đi ngang thôi.”
Trong chớp mắt, Kỷ Phạm gần như… chinh phục toàn bộ mọi người, bất kể nam hay nữ. Một cảnh tượng y như trong phim thần tượng, Khương Trà chưa từng thấy bao giờ. Cô lén cười, nghĩ thầm: Người mình thích mà, sao có thể không tốt được.
Kỷ Phạm làm động tác ra hiệu tất cả im lặng.
Rồi nhạc nền vang lên, Kỷ Phạm dẫn họ hát vài lượt, hiệu quả tốt lên rõ rệt. Cô ít nói, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng động tác chỉ huy lại vô cùng chuẩn. Học trưởng đứng bên cạnh uống nước, gần như đã hài lòng, liền cho tất cả nghỉ ngơi.
Mọi người tản ra, người đi uống nước, người đi vệ sinh.
Tháng 9 ở phương Bắc đã khá lạnh. Ánh sáng buổi sớm trắng lóa, gió thổi qua, những hàng bách bên đường khô trơ cành, chỉ có những cây thường xanh xa xa là còn xào xạc lá.
Khương Trà cuộn đầu ngón tay, lén dùng khóe mắt quan sát Kỷ Phạm.
Tim cô đập đến mức… nghe thấy được.
Từng nhịp, từng nhịp.
Lâu rồi không gặp, hình như cô ấy lại cao hơn một chút. Kỷ Phạm mặc một chiếc áo khoác dài màu kem, bên trong là áo len cổ lọ đen ôm sát, vạt áo sơ vin vào quần jean xanh bạc màu. Cô ấy đứng đó uống nước, dáng vẻ thản nhiên, khí chất ung dung.