Dù có phải dựa tiền để chen vào, thì Khương Trà cũng xem như một nghệ sĩ nhỏ có tiếng — tự nhiên sẽ có người muốn tiếp cận.
Ngoài trời, đèn đường đã sáng thành một dãy, màn đêm buông xuống. Nơi tụ họp là một quán Tứ Xuyên rất chuẩn gần trường cũ.
Tường ngoài mang phong cách cổ, tường đỏ mái xám, mái cong nhẹ, bên trong ánh đèn vàng ấm, treo vài chiếc l*иg đèn đỏ, vô cùng náo nhiệt.
Phòng riêng chia theo khóa. Kỷ Phạm lớn hơn ba khóa, không cùng phòng với Khương Trà. Khi đến, Khương Trà được phục vụ dẫn qua vài khúc quanh, trước cửa có tấm biển gỗ nhỏ, sơn màu xanh lá viết ba chữ “Bích Hồ Xuân”.
Đẩy cửa vào, bên trong là một vòng bạn học đại học. Cùng viện thì biết mặt, khác viện thì có khi chưa từng nghe tên.
Thấy cô vào, cả nhóm đều cười trêu: “Ôi, đại minh tinh tới rồi.”
Khương Trà ngượng ngùng phẩy tay: “Hồi đó, mình là một sinh viên tồi, làm sao có thể so sánh với các cậu được?”
Hôm nay cô mặc váy hai dây kẻ, dài đến giữa đùi, dáng người tinh tế. Tông màu xanh cỏ non khiến da cô trắng nõn, tràn sức sống. Tóc buộc đuôi ngựa, lộ vầng trán sáng, rất có cảm giác thiếu nữ.
Phần ngực mềm mại trắng trẻo lại bị chiếc khăn quàng che mất, trông như cố ý.
Có người tinh ý nhìn ra, cười hỏi thử: “Khương Trà có người yêu rồi phải không?”
Khương Trà khựng lại.
Cả nhóm sợ cô ngại nên lập tức ầm lên: “Đừng hóng đời tư minh tinh!”
Thế là chủ đề bị lật sang trang một cách thô bạo.
Ngồi một lúc, uống mấy ly vang, mọi người bắt đầu nói nhiều hơn.
Khương Trà cảm giác có một ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên người mình. Là một phụ nữ mặc sơ mi màu kem, quần jean xanh đậm, khí chất dịu hòa. Nghe đoạn trò chuyện, hình như cô ấy là bác sĩ.
Rồi cả nhóm bắt đầu tám chuyện ai ai cưới rồi, rồi đào lại mấy đôi yêu nhau thời đại học. Người phụ nữ đó chợt hỏi: “Khương Trà thì sao? Hình như hồi đại học cũng chưa yêu ai nhỉ?”
Khương Trà lắc đầu.
“Mình thích một người. Thích suốt 6 năm rồi.”
Đúng lúc Kỷ Phạm đi ngang qua nhà vệ sinh, bước chân khựng lại.
Là giọng của Khương Trà, đang trò chuyện với ai đó bên trong qua cánh cửa, về đủ thứ chuyện.
“Ai vậy?” Bên trong có người hỏi, giọng vọng qua cửa, ù ù mơ hồ.
Khương Trà cúi đầu, ấp úng, mặt đỏ lên.
“Vậy giờ hai người đang quen nhau sao?”
“Đúng vậy, tụi mình đã ở bên nhau từ thời đại học rồi.”
“Xì, lại thêm cặp đôi khoe ân ái.”
“Thôi nào, khoe ân ái chết sớm đấy, Khương Trà à, bớt lại chút đi. Cậu không biết nửa bàn này đều là hội độc thân sao.”
Khương Trà bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng thoải mái.
Trái tim luôn treo lơ lửng của Kỷ Phạm lúc này mới rơi xuống đất.
Từ thời đại học đã ở bên nhau — đó tám phần là nói về mình. Nhưng dùng từ “ở bên nhau” để miêu tả quan hệ giữa hai người, Kỷ Phạm cảm thấy hơi lạ lẫm. Giữa họ… gọi là “ở bên nhau” ư? Cô vẫn luôn cho rằng, cách nói chính xác hơn là: thời đại học Khương Trà đã bị cô “bao nuôi” mất rồi.
Kỷ Phạm mỉm cười nhẹ nhàng.