Trương Tĩnh Xu dịu dàng nói bên tai hắn về việc thêm muối vào nước, cô dặn nếu không thoải mái phải nói ngay.
Trong lòng hắn nghĩ, làm sao mà không thoải mái được, cô làm bất cứ điều gì hắn cũng đều rất vui.
Hắn ngâm mình trong nước có pha muối thô, vết thương như bị hàng ngàn con kiến cắn, có hơi đau.
Trương Tĩnh Xu thấy Trình Thủy Nam mềm nhũn nằm vào bồn tắm, mặt hắn đỏ như quả trứng luộc, cô vội vàng dừng tay, không dám thêm muối nữa, lo lắng hỏi: “... Cảm thấy thế nào, không thoải mái sao?”
Trình Thủy Nam: “Không, không có gì.”
Trương Tĩnh Xu kỳ lạ nhìn hắn một cái, thấy hắn thực sự không có phản ứng khó chịu nào, cô bèn đứng dậy định rời đi.
Trình Thủy Nam đang nằm trong bồn tắm đột nhiên bật người dậy, nước bắn tung tóe làm ướt gấu quần cô.
“Cô đi đâu?”
Trương Tĩnh Xu nghĩ bụng, cô không thể cứ mãi ở trong phòng tắm được.
“Tôi đi chuẩn bị bữa trưa.”
Trình Thủy Nam lưu luyến nhìn cô: “Vậy, vậy tôi chờ cô.”
Trương Tĩnh Xu bất lực mở miệng, nhưng không nói gì, rồi quay người rời đi.
-
Sau khi ăn trưa xong, Trương Tĩnh Xu nằm dài trên giường.
Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra tin nhắn trong nhóm cứu trợ chó mèo lang thang.
Chủ nhóm báo tin rằng chú chó Labrador đã được đưa đến bệnh viện thú y, may mắn là chân sau của nó không bị thương vào chỗ hiểm và khả năng phục hồi sau phẫu thuật là rất cao.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nụ cười bất giác nở trên môi.
Ngay sau đó, màn hình điện thoại hiện lên tin tức thời sự địa phương.
Đó là thông tin về vụ cháy gần một nhà máy chế biến hải sản tại khu vực Túc Hàn.
Đầu óc Trương Tĩnh Xu như bị một tiếng "ong" lớn đánh trúng.
Cô nhấn vào tin tức, đọc đi đọc lại từ đầu đến cuối một cách cẩn thận, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng cũng yên vị trở lại.
Pháo hoa, pháo nổ chất đống trong nhà kho đã gây ra một vụ nổ nhỏ.
Nhà kho biến thành đống đổ nát trong chốc lát, tất cả thiết bị điện tử bên trong đều bị hỏng hoàn toàn.
Cảm xúc của Trương Tĩnh Xu lúc này rất khó tả.
Từ bé đến lớn cô luôn là người sống theo khuôn phép, chuyện về nhân ngư này chính là hành động vượt quá giới hạn nhất mà cô từng làm.
Lúc ấy, trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc giải cứu nhân ngư, hoàn toàn không suy xét hành động của mình có hợp lý hay thích đáng hay không.
Chỉ đến khi chiếc xe chạy vào nhà kho, cô mới bừng tỉnh, rồi ngay lập tức đυ.ng phải ánh mắt kinh hoàng và đau đớn của Trình Thủy Nam.