Quyển 1 - Chương 39: Nhân ngư

Trương Tĩnh Xu sẵn lòng bao dung những hành động nhỏ mang tính thân mật, dựa dẫm này của hắn.

Cô không lùi lại hay rút tay đi, mà dùng ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn nhìn hắn.

Trình Thủy Nam đỏ mặt dưới ánh mắt gần như cưng chiều của cô, cơ thể hắn vô thức chìm xuống nước, nhưng bàn tay vẫn dán chặt vào tay cô không muốn rời.

Cô đã cứu hắn, nhờ đó hắn có được cuộc sống mới.

Nếu một ngày nào đó, cô cũng bỏ rơi hắn, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ thấy được ánh mặt trời nữa.

Những tủi hờn và đau khổ chất chứa trong lòng suốt nhiều năm đã tìm thấy đối tượng để thổ lộ.

Những bí mật có thể gây nguy hiểm đến tính mạng được giấu kín, hắn nguyện ý kể hết, không giữ lại điều gì, kể cho Trương Tĩnh Xu.

Hắn tin cô, và chỉ có thể tin cô.

“Tôi chưa bao giờ thấy biển cả. Tôi sinh ra ở đây...”

“Mẹ tôi là nhân ngư. Bà theo con người đến sống ở thành phố... và sinh ra tôi...”

Vẻ mặt Trình Thủy Nam thờ ơ, nỗi đau âm ỉ được hắn giấu kín dưới đáy mắt, chỉ khi đối diện với Trương Tĩnh Xu mới bộc lộ sự yếu đuối không che đậy.

Trương Tĩnh Xu vội nói: “Chuyện trước đây đã qua rồi, anh không muốn nói cũng được.”

Trình Thủy Nam tiến sát lại gần cô, giọng điệu hoang mang: “Tôi, tôi muốn nói cho cô biết.”

“Vậy được.” Trương Tĩnh Xu đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Anh nói đi, tôi đang nghe đây.”

Trình Thủy Nam mím môi, đôi mắt lấp lánh hơi nước.

“Mẹ và tôi chưa bao giờ rời khỏi nhà ông ta. Ông ta nói nếu bị người khác nhìn thấy thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối... Tôi nhớ có một ngày, mẹ rơi nước mắt, những giọt nước mắt đó biến thành ngọc trai, chúng lấp lánh rực rỡ. Ông ta đã thu gom nước mắt của mẹ. Lúc đó tôi đã được sinh ra. Tôi... tôi chưa từng nhìn thấy biển, chỉ từng được nghe mẹ kể, đó là một nơi rất đẹp, rất đẹp. Bà muốn đưa tôi về nơi nhân ngư chúng tôi sinh sống qua nhiều thế hệ, nhưng...”

“Ông ta giám sát mẹ không rời nửa bước. Ông ta cầu xin mẹ khóc, cầu xin bà rơi những giọt nước mắt có thể biến thành ngọc trai. Sau này, ông ta ngày càng quá đáng, ông ta đánh đập mẹ... Mẹ đã khóc rất lâu, ngọc trai rải khắp sàn, cho đến khi bà không còn khóc được nữa...”

“Mẹ quyết định đưa tôi về biển. Bà nói nhân ngư bẩm sinh thuộc về biển cả, thế giới con người không hợp với chúng tôi... Tôi mừng rỡ chờ đợi mẹ đưa mình đi, nhưng bà là nhân ngư, không có đôi chân để đi lại trên mặt đất. Nhân ngư rời xa biển thì chẳng làm được gì...”