Quyển 1 - Chương 36: Nhân ngư

Nhưng sau khi đưa hắn về, dường như giữa hai người có một mối liên kết kỳ lạ nào đó.

Trong lòng Trương Tĩnh Xu, hắn bỗng trở nên mong manh, như thể chỉ cần cô sơ suất một chút thôi là hắn sẽ chết.

Cửa phòng tắm không đóng.

Khi nhìn thoáng qua thì Trương Tĩnh Xu không thấy nhân ngư đâu, tim cô lập tức thắt lại, như bị bóp nghẹt l*иg ngực không thở được.

Sau đó, cô nhìn thấy những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, chiếc đuôi cá phủ vảy đen lấp ló, và làn nước đỏ tươi tỏa ra mùi máu tanh.

Trình Thủy Nam ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hoa diên vĩ nhàn nhạt, thoang thoảng xuyên qua mùi máu tanh nồng.

Hắn từ từ nhô đầu lên, chiếc đuôi cá to lớn cuộn tròn dưới nước.

Hắn ngồi dậy, những giọt nước đỏ lăn dài trên l*иg ngực trắng nõn gầy gò, mái tóc dài xoăn phủ xuống lưng.

Đôi mắt tròn của hắn lập tức ánh lên vẻ vui mừng không ngừng trào dâng như bọt nước khi nhìn thấy Trương Tĩnh Xu đến.

Hai tay hắn chìa ra khỏi mặt nước, đặt trên thành bồn tắm.

“Trương Tĩnh Xu, cô dậy rồi.”

Trương Tĩnh Xu nhìn hắn lành lặn không chút sứt mẻ, thầm thở phào nhẹ nhõm, khẽ “ừm” một tiếng, rồi ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng cơ thể hắn.

Trình Thủy Nam yên lặng ngồi trong bồn tắm, giọng nói nhỏ nhẹ, thành thạo gọi tên cô: “... Trương Tĩnh Xu.”

Trương Tĩnh Xu mở van dưới đáy bồn, thay nước mới: “Ừm, sao thế?”

“Không, không... có gì.”

Hắn dường như rất thích gọi tên cô.

Dù hắn nói chuyện còn chưa trôi chảy, nhưng lại phát âm tên cô rất chuẩn xác.

Chỉ sau một đêm, giọng nói của hắn đã thay đổi đáng kể, không còn là những âm thanh thô ráp, khàn khàn như gỉ sét nữa, mà trở nên trong trẻo, nhẹ nhàng như dòng suối róc rách.

Rất du dương, rất dịu dàng.

Phần lớn các vết thương của hắn cũng đã lành lại.

Trương Tĩnh Xu đưa thức ăn cho Trình Thủy Nam: “Trông anh gầy quá, đã bao lâu rồi anh chưa ăn gì?”

Trình Thủy Nam nhận lấy hộp thịt hộp và bánh mì.

Thịt hộp được Trương Tĩnh Xu cẩn thận bày trong đĩa, và biết hắn có thể dùng thìa nên cô cũng chuẩn bị sẵn.

Hắn cầm thìa, bụng đói réo ùng ục, nhưng hắn không ăn ngay mà trả lời câu hỏi của Trương Tĩnh Xu: “... Khi họ vui thì sẽ cho đồ ăn, khi họ không vui thì chẳng có gì cả. Trước đây, tôi còn được ăn thịt tươi, nhưng sau đó thì chuyển sang cá tôm chất đống trong nhà kho, chúng bị thối rữa. Tôi đói, thử ăn, nhưng ăn xong lại nôn ra ngay... Tôi quên mất là bao lâu rồi...”