Trương Tĩnh Xu vội vàng điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp.
Đang định xả nước bẩn trong bồn đi để thay nước mới, cô bất chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trình Thủy Nam vang lên: “Đôi mắt của Trương Tĩnh Xu, còn đẹp hơn.”
Trương Tĩnh Xu ngây người ngồi xổm tại chỗ.
Trình Thủy Nam căng thẳng mím môi, đánh bạo nhìn cô một cái, rồi lập tức rụt cả người xuống nước.
Hắn không thể quên ba ngày trước, bên ngoài nhà kho tối tăm, bẩn thỉu, một ngôi sao băng đột nhiên xẹt qua bầu trời đêm đen kịt.
Trái tim tê liệt của hắn, trong cái nhìn lén lút của Trương Tĩnh Xu, đã nảy sinh ý muốn được cứu rỗi một cách ngây thơ và hèn mọn.
Nếu có thể được sống tự do, không bị ràng buộc, ai lại muốn chết chứ?
May mắn thay, cô đã đến.
...
Trình Thủy Nam đã ngủ thϊếp đi.
Trương Tĩnh Xu bất đắc dĩ mỉm cười.
Hắn có tính cách rất đơn thuần, sẽ không nói dối để lấy lòng người khác, vì vậy lời hắn khen mắt cô đẹp là thật lòng.
Có cô gái nào mà lại không thích được người khác khen là xinh đẹp chứ?
Đặc biệt là lời khen từ một nhân ngư xinh đẹp.
Nhờ lời khen chân thành của Trình Thủy Nam, Trương Tĩnh Xu hoàn toàn quên đi sự bực bội vì phải làm việc vào nửa đêm.
Cô kiên nhẫn thay nước bồn tắm nhiều lần, cho đến khi nước không còn đυ.c nữa.
Thế nhưng, vết thương của hắn vẫn còn rỉ máu, và chẳng mấy chốc nước sạch lại bị nhuộm đỏ.
Cô ngồi xổm bên cạnh, không biết phải làm sao.
Trong nhà không có thuốc cầm máu.
May mắn là sự lo lắng của cô không kéo dài.
Sau khoảng mười mấy phút, cô nhận thấy vết thương của Trình Thủy Nam đàn chảy máu ít dần, và vết rách gần như kéo dài khắp chiếc đuôi cá đang mọc da non màu hồng bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
-
Khi Trương Tĩnh Xu nằm trên giường, đã là ba giờ sáng.
Chiếc giường êm ái xoa dịu mệt mỏi của cô, cô gần như vừa chạm vào gối là ngủ ngay.
Trong cơn mơ màng, cô chợt nhận ra nhân ngư sống dưới biển, nước biển mặn, có lẽ cô nên thêm chút muối cho hắn?
Cô mệt quá... và nhanh chóng quên mất chuyện đó, chìm sâu vào giấc ngủ tối tăm.
Chuông báo thức lúc bảy giờ sáng của Trương Tĩnh Xu không kéo dài được lâu đã bị cô tắt đi trong lúc còn mơ màng, và cô tiếp tục ngủ.
Khi cô tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rõ.
Đã mười giờ rồi, cô vội vàng chạy vào phòng tắm kiểm tra tình hình của Trình Thủy Nam.
Trước khi đưa hắn về nhà, Trương Tĩnh Xu nghĩ hắn là người kiên cường, bị hành hạ thê thảm vẫn sống sót mãnh liệt.