Cô đã từng nghĩ nhân ngư muốn trở về biển cả, cô hoàn toàn có thể đưa hắn đến đó, phía Đông Thanh Thành chính là biển.
Trình Thủy Nam trở nên căng thẳng, đôi mắt đen láy bất an nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đột nhiên nghiêm nghị của cô.
Chiếc áo khoác bọc đuôi cá bị tuột ra trong quá trình di chuyển, hắn dùng tay giữ chặt, lòng bàn tay áp vào chiếc áo khoác còn vương hơi ấm, dường như muốn níu giữ sự ấm áp duy nhất này.
Trương Tĩnh Xu suy nghĩ một lát: "Nếu anh không có nơi nào để đi, vậy thì về nhà với tôi trước, được không?"
Mắt Trình Thủy Nam bỗng sáng rực lên, như sợ Trương Tĩnh Xu sẽ đổi ý, vội vàng gật đầu: "Cảm ơn, cô... Tôi, về nhà với cô."
-
Vị trí Trương Tĩnh Xu đỗ xe rất kín đáo.
Cô sợ rằng trong quá trình giải cứu nhân ngư, hành tung của mình sẽ bị bại lộ, bị những kẻ bắt nhân ngư phát hiện và tìm đến thì sẽ không an toàn.
May mắn thay, gần đó chỉ có một nhà máy chế biến hải sản, có lắp camera ở cổng chính, cô đã dùng hệ thống định vị trong xe để đỗ xe ngoài phạm vi giám sát.
Nơi này được xem là vùng đất hoang vắng, ít người qua lại, cô không lo bị người khác phát hiện.
Trương Tĩnh Xu vốn định giữ nhân ngư lại trong bụi cỏ, rồi cô lái xe đến đón hắn, nhưng lời chưa kịp nói ra, cô cúi đầu xuống thì thấy Trình Thủy Nam - tự cho là kín đáo, đã móc ngón tay vào gấu quần của cô.
Hắn nhận ra ánh mắt của Trương Tĩnh Xu, nhanh chóng rụt tay lại, nhìn chằm chằm vào gấu quần bị hắn làm bẩn, lộ ra vẻ lúng túng, từ từ ngẩng đầu lên, nói lí nhí một câu xin lỗi, rồi lại cúi đầu xuống.
Ngay lúc nãy, Trương Tĩnh Xu nghe được cuộc trò chuyện của anh Hoàng và những người khác về nhân ngư, qua đó biết được một số thông tin về hắn.
Hắn đã bị nhốt trong nhà kho từ mười năm trước, và bọn họ muốn lấy được nước mắt của nhân ngư từ hắn.
Nước mắt của nhân ngư có tác dụng gì?
Trương Tĩnh Xu hoàn toàn không hứng thú với nước mắt của nhân ngư, điều khiến cô canh cánh trong lòng là từ "mười năm trước".
Nhân ngư sinh ra là để thuộc về đại dương, nhưng nhà kho không những không có nguồn nước, mà thậm chí còn chất đống những thùng cá thối tôm ươn, nhà kho kín mít chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, không khí ngột ngạt, vậy mà Trình Thủy Nam lại phải sống trong môi trường như vậy suốt mười năm.
Điều khiến Trương Tĩnh Xu cảm thấy khó tin là, Trình Thủy Nam đã trải qua sự ác ý lớn nhất của con người, nhưng khi mới gặp mặt, hắn chỉ lộ ra vẻ kinh hãi với cô, cú cắn vào cổ tay đó so với Trương Chính hôm nay rõ ràng không đáng nhắc đến.