Anh Hoàng đẩy gã đó ra: "Ít hỏi chuyện của ông chủ thôi, làm tốt nhiệm vụ được giao là được! Chỗ này kín đáo, gần đó không có làng mạc, ít người qua lại, muốn làm gì thì cứ thoải mái làm, đừng lo lắng quá nhiều, nó có kêu lớn đến mấy cũng không ai nghe thấy đâu. Nếu nó vẫn không thể khóc, thì tăng thêm thủ đoạn, điện giật, lửa đốt, gậy răng sói, cái gì đau thì dùng cái đó!"
Trương Tĩnh Xu cắn chặt răng, l*иg ngực tràn đầy khí bẩn.
Người đàn ông bị anh Hoàng đẩy ra cười một cách độc ác.
"Trương Chính mày cười cái gì? Thật dâʍ đãиɠ!"
Trương Chính bước đến gần nhân ngư: "Tao đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi, nó trông cũng không tệ, lại còn tóc dài, nhìn không khác gì phụ nữ nhỉ? Anh em tụi mình ngày nào cũng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, chưa thấy phụ nữ đẹp bao giờ, nó chẳng phải còn đẹp hơn phụ nữ sao?"
Anh Hoàng liếc nhìn Trương Chính, không ngăn cản, đi đến phía bên kia nhà kho, đèn bỗng sáng lên, màn hình máy tính xuất hiện trên hộp giấy, hình ảnh phát trên màn hình chính là cảnh tượng bên trong nhà kho.
Trương Tĩnh Xu mở to mắt, tim đập thình thịch.
Tất cả là do cô quá sơ suất, lại không hề phát hiện trong nhà kho có lắp camera.
Anh Hoàng mở lại các bản ghi trước đây.
Màn hình chuyển sang cảnh nhân ngư bị ép tiêm thuốc an thần, bị bịt miệng, nằm thoi thóp trong vũng máu mặc cho Trương Chính và đồng bọn đấm đá.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ống kính, không có hận thù hay sợ hãi, chỉ còn lại sự tê liệt và mơ màng khiến người ta xót xa.
Trương Tĩnh Xu nhìn thẳng vào nhân ngư trong video qua màn hình.
Trái tim cô lại truyền đến cảm giác đau đớn như bị dao cùn cắt xẻ.
Cơn đau này gần như lấn át cả nỗi sợ hãi về sự an nguy của bản thân cô.
Đến lúc này, cô dường như không hối hận vì đã chạy vào nhà kho.
Quả nhiên, khi anh Hoàng quét qua đoạn video, bỗng gầm lên: "Có người đã vào đây!"
Trương Chính lập tức phản bác: "Không thể nào!"
Anh Hoàng đột ngột bước đến trước mặt Trương Chính, túm lấy cổ áo gã, giận dữ mắng: "Tao đã bảo bọn mày phải canh chừng nó không rời nửa bước! Nói thật cho tao, có phải bọn mày lén lút uống rượu rồi không? Mấy ngày trước có một người phụ nữ đã vào đây! Không, cô ta đang ở ngay đây, kiểm tra camera cho tao!"
Tay Trương Tĩnh Xu nắm cưa sắt hơi run, mồ hôi làm ướt lòng bàn tay, cô dán chặt vào tường, cả người gần như co lại thành một khối.