Giới thiệu: Mùa tốt nghiệp, Bùi Duẫn Nhạc vô công rồi nghề, vì quá phóng túng mà bị mẹ trừng phạt, gửi về quê "kiểm điểm". Thị trấn miền Nam quanh năm mịt mờ sương khói, những mái ngói xanh tường trắn …
Giới thiệu:
Mùa tốt nghiệp, Bùi Duẫn Nhạc vô công rồi nghề, vì quá phóng túng mà bị mẹ trừng phạt, gửi về quê "kiểm điểm".
Thị trấn miền Nam quanh năm mịt mờ sương khói, những mái ngói xanh tường trắng ẩn hiện trong màn sương chiều.
Nhưng Bùi Duẫn Nhạc chẳng thèm để mắt tới phong cảnh thôn quê này, cô chỉ thấy đâu đâu cũng ẩm ướt u ám, ván giường cứng hơn đá, đồ ăn nhạt nhẽo hơn nước lã, trong nhà lúc nào cũng có đủ loại muỗi, côn trùng, nhện, lại còn có những tiếng động ghê rợn từ phía sau núi vọng lại.
Ngay cả người sống ở phòng bên cạnh cũng là một cô gái câm, khiến một người nói nhiều như Bùi Duẫn Nhạc ngày nào cũng muốn phát điên cả trăm lần.
Khi Trần Thanh Đường ra đầu thị trấn đón Bùi Duẫn Nhạc, cô vẫn còn nhuộm tóc hồng, mặc đồ phong cách lập dị và đang hùng hổ tranh cãi với mấy người đàn ông buôn chuyện về mình, trông hệt như chẳng sợ trời sợ đất.
Bùi Duẫn Nhạc, cô tiểu thư này tính tình thật sự rất tệ. Cô thường xuyên nổi nóng với Trần Thanh Đường, vừa thích gây chuyện lại vừa mau nước mắt.
Cho đến một đêm mưa, Bùi Duẫn Nhạc gõ cửa phòng Trần Thanh Đường. Cô run rẩy khắp người, đôi môi hồng nhạt tái mét, chớp chớp hàng mi ướt đẫm, cả người trông như một chú cún con đáng thương bị bỏ rơi.
"Trần Thanh Đường, tôi bị bệnh rồi..."
Nghe Bùi Duẫn Nhạc kể bệnh, Trần Thanh Đường chưa từng thấy căn bệnh nào như vậy, nhưng cô ấy là người tốt bụng, đối mặt với những yêu cầu tới tấp của Bùi Duẫn Nhạc, cô ấy cũng chỉ đành chiều theo.
Bùi Duẫn Nhạc cuối cùng cũng quen với chiếc giường gỗ cứng ấy - nếu cô được ngủ trong vòng tay Trần Thanh Đường.
Cho đến lần cuối cùng "tấn tới", Trần Thanh Đường muốn từ chối cô, nhưng chỉ đành bất lực lắc đầu, rưng rưng nước mắt, cô ấy viết: "Cậu bắt nạt tôi."
Bùi Duẫn Nhạc không còn vẻ đáng thương như trước, cả người như một con rắn quấn lên thân thể mềm mại của Trần Thanh Đường, rồi thì thầm dụ dỗ: "Tôi biết cô không nói được, hay là thế này nhé, lúc nào cô không chịu nổi thì hôn tôi một cái, tôi sẽ hiểu."
Trần Thanh Đường nghe vậy, cũng tin, cô ấy dốc hết chút sức lực cuối cùng hôn lên Bùi Duẫn Nhạc.
Bùi Duẫn Nhạc cười hỏi: "Đây có phải là phần thưởng cho việc tôi đã làm rất tốt không?"
Trần Thanh Đường, cô gái câm, tức đến mức muốn mở miệng mắng cô ta.
Bùi Duẫn Nhạc có một chứng bệnh lạ, bác sĩ gọi là "hội chứng thời tiết". Cứ hễ trời mưa là cô lại cực kỳ sợ lạnh, bất kể nhiệt độ bốn mùa ra sao, cô đều cần thứ gì đó mềm mại và ấm áp, mà chẳng có gì phù hợp hơn Trần Thanh Đường.
"Chân bước trên hoang vu, nơi đây có mưa mà tôi chán ghét, chỉ có "Thanh" trong tên cô che chở cho tôi."
Nhân vật chính: Bùi Duẫn Nhạc, Trần Thanh Đường.
Tóm tắt một câu: Cô bé câm nhà bên, người hiền bị "cướp" làm vợ.
Ý nghĩa: Nỗ lực sống, rồi phong ba bão táp cũng sẽ qua đi.
truyện đọc rất là hay nhe