Chương 3

Chàng nhẹ giọng trấn an: "Cha mẹ ta mất sớm, hiện giờ nhà do chú của ta làm chủ. Thúc thúc tuy là người nghiêm khắc, ít cười, nhưng là người có hiểu biết. Nếu nàng thật sự cảm thấy không thoải mái, ta sẽ đưa nàng ra ở riêng."

Tô Ngọc Dung khẽ gật đầu.

Nàng được biết gia tộc họ Lận vốn là một dòng họ lâu đời, con cháu đông đúc. Chàng còn một người đệ đệ ruột năm nay mười sáu tuổi, vẫn đang dùi mài kinh sử, tính ra còn nhỏ hơn nàng một tuổi.

Đó là đệ đệ của Lận Đàn, cũng là người thân duy nhất còn lại của chàng sau khi cha mẹ qua đời. Tô Ngọc Dung rất sợ mình sẽ không làm tốt trách nhiệm của một người tẩu tẩu, nàng thầm mong có thể nhận được sự yêu mến của những người thân trong nhà chàng. Nàng tự nhủ khi vào phủ, nhất định phải hỏi han thật kỹ xem mọi người thích gì, nhất là đệ đệ của phu quân.

Tiếng chuông đồng vang lên từ phía xa, xe ngựa rẽ vào một con ngõ nhỏ rồi dừng lại trước cánh cổng lớn sơn đỏ rực.

Nhà họ Lận là một gia tộc danh giá hàng trăm năm, trước cổng treo hai chiếc l*иg đèn cung đình quý phái, những sợi tua rua đỏ thắm rủ xuống tận hông cửa, lay động theo gió. Những bậc thang bằng đá xanh được lau chùi bóng loáng, sạch sẽ không một hạt bụi.

Đám người hầu dường như đã chờ sẵn từ lâu, thấy xe dừng lại liền vội vàng tiến tới, niềm nở cung kính: "Nhị công tử đã về!"

Cánh cổng lớn mở rộng, mười mấy người hầu ra đón rước. Khi xe ngựa dừng lại, vài bà lão giúp việc nhanh nhẹn tiến lên. Người đi đầu trông có vẻ là quản gia của gia tộc, bà tươi cười vén rèm xe: "Nhị công tử cuối cùng cũng đã về rồi."

Lận Đàn mỉm cười chào lại: "Chu ma ma."

Hai nha hoàn đặt chiếc ghế thấp xuống đất cho vững chãi. Lận Đàn bước xuống trước rồi quay lại đỡ lấy nàng.

Tô Ngọc Dung vốn chưa từng thấy cảnh tượng đón rước rình rang thế này nên trong lòng vô cùng hoảng sợ, nàng rụt rè đặt bàn tay mình vào tay chàng.

Bà lão giúp việc cười nói: "Nương tử cẩn thận nhé, dạo này trời còn lạnh, tuyết tan nên bậc thang trơn lắm."

Trong lúc đó, quản gia đã dẫn người ra dỡ hành lý. Có người định xách chiếc rương nhỏ mạ vàng, nhưng bị quản gia lườm một cái sắc lẹm. Đó hẳn là những món đồ cá nhân của nàng, vốn phải do người hầu gái riêng chăm sóc, nhưng vì nàng không có người theo hầu nên một bà lão đã giúp nàng cầm lấy.

Dưới hành lang, trà nóng đã được chuẩn bị sẵn. Lận Đàn dắt tay Tô Ngọc Dung đi vào, bỗng có mấy thiếu niên với dáng vẻ sang trọng chạy ùa ra: "Nhị ca!"