Khăn ấm đắp mặt, động tác của Họa Ý rất nhẹ nhàng, lau kỹ khuôn mặt nàng một lượt, cuối cùng cũng khiến Sở Ngọc Mạo tỉnh táo vài phần.
Nàng xuống giường, để nha hoàn thay y phục, tinh thần vẫn chưa phấn chấn, thỉnh thoảng lại ngáp dài.
Thấy nàng mệt mỏi như vậy, Cầm Âm hỏi: "Hôm qua cô nương ngủ lúc mấy giờ vậy?"
Đêm qua trực đêm là Họa Ý, Họa Ý rụt rè nói: "Ừm, khoảng chừng giờ Tý." Thật ra đã gần canh bốn, nhưng nàng ấy không dám nói.
"Muộn như vậy?" Cầm Âm giật mình: "Cô nương đã viết bao nhiêu chữ lớn?" Thuận miệng hỏi thêm một câu: "Liệu đã viết xong hết chữ lớn chưa?"
"Cũng, cũng không viết bao nhiêu." Họa Ý đầy vẻ áy náy, nhỏ giọng nói: "Cô nương sau đó cùng nô tỳ đánh cờ."
Thần sắc Cầm Âm thoáng trống rỗng, chần chừ nhìn về phía Sở Ngọc Mạo đang híp mắt ngủ gật, lo lắng nói: "Cô nương, chữ lớn của người chưa viết xong, e là Thế tử gia trở về sẽ..."
Lời còn chưa dứt, Sở Ngọc Mạo đã rùng mình một cái, nhanh chóng bịt miệng nàng ấy lại, nói: "Đừng nói nữa, ta không muốn nghe."
Cầm Âm bị ép im lặng, lại lần nữa bất đắc dĩ nhìn nàng.
Biểu cảm trên mặt Sở Ngọc Mạo giống hệt Họa Ý, có áy náy, nhưng không nhiều.
Thấy vậy, Cầm Âm thức thời không mở miệng nữa, chỉ thầm lo âu trong lòng, không biết khi Thế tử gia kiểm tra chữ lớn cô nương viết dạo gần đây mà thấy chưa xong thì sẽ nổi giận thế nào. Lúc Thế tử gia nổi cơn thịnh nộ, bộ dạng lạnh lùng nghiêm nghị, không giận tự uy kia thật sự đáng sợ, nghe nói ngay cả Vương phi là mẫu thân của hắn cũng không dám trêu chọc hắn.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, Sở Ngọc Mạo ngồi trước bàn trang điểm.
Họa Ý chải cho nàng một búi tóc Tùy Vân đơn giản mà linh động, cài thêm hoa tai bạc ngọc lam, đeo khuyên tai trân châu, cổ và cổ tay cũng đeo chuỗi trân châu, tôn lên làn da sáng bóng.
Cách ăn mặc này rực rỡ mà không mất vẻ trang trọng, sẽ không quá gây chú ý.
Sở Ngọc Mạo soi mình trong gương đồng sáng loáng, ngẩng mặt để Họa Ý tô cho chút son môi cho thêm phần khí sắc rồi mới thong thả đứng dậy.
"Đi thôi." Nàng chỉnh lại vạt áo, nói với Họa Ý: "Họa Ý đi nghỉ ngơi đi, những việc khác tỉnh dậy rồi nói."
Đêm qua nàng ngủ muộn, nghĩ chắc Họa Ý thức đêm cùng mình cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.
Bước ra khỏi phòng, một luồng gió lạnh mang theo hơi nước phả vào mặt, Sở Ngọc Mạo rùng mình, chút buồn ngủ cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ.