Văn án: Cha mẹ Sở Ngọc Mạo đều mất, từ nhỏ nàng đã được gửi nuôi ở phủ Nam Dương Vương, cũng là vị hôn thê của Thế tử Nam Dương Vương. Đáng tiếc Triệu Hoài cũng không thích vị hôn thê do trưởng bối cư …
Văn án:
Cha mẹ Sở Ngọc Mạo đều mất, từ nhỏ nàng đã được gửi nuôi ở phủ Nam Dương Vương, cũng là vị hôn thê của Thế tử Nam Dương Vương.
Đáng tiếc Triệu Hoài cũng không thích vị hôn thê do trưởng bối cưỡng ép định ra này.
Sở Ngọc Mạo cũng chẳng để tâm, thế gian này nữ tử ái mộ Triệu Hoài quá nhiều, thiếu nàng cũng không sao, nàng chỉ muốn một nơi tạm thời an thân lập mệnh, còn gả cho ai, làm vị hôn thê của ai đều được.
Để có thể ở lại phủ Nam Dương Vương, nàng nỗ lực đóng tốt vai chuẩn Thế tử phi, âm thầm tích trữ tiền bạc, chuẩn bị cho ngày sau rời phủ.
Đến khi nàng rốt cuộc có thể thuận lợi rời đi, lại không ngờ nam nhân xưa nay luôn tôn quý tự phụ kia thê mà lại đuổi theo suốt chặng đường, yêu cầu nàng thực hiện hôn ước. Chuyện này không đúng rồi thì phải?
***
Thế tử Nam Dương Vương, Triệu Hoài, xuất thân tôn quý, làm người cao ngạo trầm ổn, khắc kỷ phục lễ, là tuyết trên đỉnh núi, là quân tử khiêm nhường, là lang quân như ý trong lòng nữ tử khắp kinh thành.
Từ nhỏ Triệu Hoài đã biết mình có một vị hôn thê.
Thời niên thiếu hắn không mấy để tâm, có cũng được mà không có cũng không sao, duy chỉ mỗi khi nàng ngước mắt nhìn sang, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn kia đập vào mắt khiến đầu ngón tay hắn không tự chủ được mà run rẩy, trái tim rung động, khiến hắn mỗi lần đều phải chật vật dời mắt, hắn không thích cảm giác mất khống chế này. Sau đó, hắn rốt cuộc tự thỏa hiệp, chấp nhận việc mình yêu nàng như mạng, trân trọng như bảo vật, thương xót như chính bản thân mình thì lại phát hiện nàng thế mà luôn muốn rời đi.
Thì ra nàng không hề thích hắn, đôi mắt ấy mỗi khi nhìn tới cũng không phải nhìn hắn.
Trong mối hôn ước vốn tưởng rằng chẳng đáng để tâm này, người vẫn luôn không buông bỏ được, bị vây khốn chính là hắn.